Cô dùng tay nhỏ bé ra sức chặn ngực anh, nói: “Anh… Anh không ngủ sao? Anh giả vờ ngủ à?”
“Vốn đang ngủ nhưng ngay lúc em vào thì tỉnh. Tính cảnh giác của anh luôn rất cao, em biết mà.” : “Vậy anh…”
Cô còn chưa nói xong, Cố Thành Trung đã cúi người xuống, môi mỏng hôn nhẹ lên trán cô, lên mặt cô, gián tiếp hôn xuống.
Vừa hôn nhẹ, anh vừa nói: “Nếu không làm thế thì sao lừa em đi vào được. Em là đồ xấu xa, bao lâu rồi em không để tâm tới anh hả? Trong mắt em, rốt cuộc có còn… người chồng là anh không?”
Dứt lời, anh đánh thật mạnh vào eo cô, cô đau đến mức nước mắt ứa ra.
“Anh… Anh là người đàn ông trưởng thành, nào có phải trẻ còn gì đâu, em…
Em có thể chăm sóc anh gì được?
Không phải toàn là anh chăm sóc em à?”
“Dù vậy, anh vẫn muốn em hỏi han ân cần, trong lòng sẽ ngọt ngào. Đêm nay, đừng đi đâu nhé. Đây là phòng ngủ của chúng ta, ở đây ngủ.”
“Em chưa có tắm…”
“Anh cũng chưa tắm, chúng ta cùng nhau tắm.”
Hứa Trúc Linh nghe vậy thì trái tim hơi đập mạnh một chút.
Đây chắc chắn không phải tắm rửa đơn thuần.
Cô muốn từ chối nhưng sao là đối thủ của anh được, anh trực tiếp bế cô vào phòng tắm.
Bồn tắm lớn cho hai người, hai người ngồi xuống vừa đi.
Dòng nước ấm tràn khắp cơ thể, hơi nước trong phòng tắm, sắc dục dâng cao, bầu không khí mơ hồ dần dân lên men, cuối cùng nhanh chóng bộc phát.
Cô cảm nhận được sự nhiệt tình và khát vọng của Cố Thành Trung, căn bản là không chống đỡ được, như thể dòng nước này đang chôn vùi mình.
Xuống nước rồi, cả người cô ướt đâm, tóc còn vương vài giọt nước.
Cố Thành Trung dịu dàng ôm lấy cô, lộ vẻ chưa ăn no rõ ràng, dù sao đã đói bụng lâu như vậy rồi.