Hứa Trúc Linh đã bước từng bước vang dội đi đến, sau khi nhìn thấy máy đo lường thì cô không hề thấy xa lạ chút nào, dù sao khi cô đo thì cũng là 100 đó.
Cô chưa từng thấy Cố Thành Trung cho nên cũng cực kỳ tò mò.
“Đo đi đo đi.”
Phó Thiết Ảnh thúc giục, còn bản thân mình thì tự ngồi lên trước, vẻ mặt tràn đầy tự tin.
Khoảng năm phút sau, hệ thống phát ra thanh âm: “Trải qua kiểm tra, trị số IQ là 140.”
“Cao vậy hả?”
Hứa Trúc Linh trừng lớn mắt.
“Có chút vậy thôi à?”
Nhưng Phó Thiết Ảnh lại rất khiêm tốn mà nhìn về phía Cố Thành Trung.
“Đến lượt anh.”
Cố Thành Trung gật đầu, không chút sợ hãi mà tiến lên.
Từ sau lần kiểm tra trước kia thì chú An liền điều chỉnh về lại giá trị bình thường.
Anh không tin mình không so lại được Phó Thiết Ảnh.
Sau khi anh ngồi xuống, không bao lâu hệ thống liền phát ra thanh âm.
Đều là 140, không chênh một li.
Phó Thiết Ảnh bóp trán, nhấc chân đạp mạnh lên máy đo lường một cái.
“Thứ rác rưởi, không chuẩn chút c0) nao.
“Đúng là không chuẩn, anh vốn nên cao hơn em mới đúng.”
Cố Thành Trung còn chêm vào.
“Trúc Linh, em đo thử đi, để anh xem thử IQ của em.”