“Không cần, tôi vốn không muốn sống nữa, tôi không uống thuốc giải!”
“Em phải uống, uống xong rồi em phải gả cho tôi.”
“Tôi không muốn gả cho anh, cút đi!”
Cô vớ lấy chiếc cốc và đập nó vào chân anh, ép anh ra cửa. : “Đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh, cút đi…”
Cố Thành Trung đứng ở bên cửa, trầm mặc, sau đó xoay người rời đi.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, anh nói: “Tôi sẽ gặp đến thăm em vào buổi tối.”
Theo tính khí của Phó Thiết Ảnh, chắc chắn anh ta sẽ không biết phải tiến tới để lấy lòng, mà là cứng ngắc quay người rời đi, không biết nên nói cái gì.
Đã đến lúc nên dạy cho đứa em mù tình cảm này một số điều về cách tán gái rồi, để miễn cho nó 30 rồi mà vẫn còn một thân một mình.
Châu Vũ làm vậy là để anh rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt để chữa trị vết thương.
Cố Thành Trung xoay người rời đi, mà chuyện bên này lại lọt vào tai Phó Minh Nam, cũng không làm ông ta nảy sinh nghỉ ngờ.
Anh đến một tòa nhà thương mại, vào nhà vệ sinh thay đổi thân phận với Phó Thiết Ảnh.
Rốt cuộc thì tối nay anh phải đến nhà họ Phó ăn cơm, anh không thể diễn được.
Cố Thành Trung thỉnh thoảng phải xuất hiện dưới mí mắt của Phó Minh Nam với tư cách là Phó Thiết Ảnh.
Để Phó Minh Nam tin rằng mình đang tổ chức hôn lễ, nhưng Phó Thiết Ảnh thật đã bí mật huy động nhân viên của mình để chuẩn bị cho hôn lễ.
Phó Minh Nam muốn ép anh ta giao quyền trong đám cưới.
Sau đó anh ta sẽ giáng cho ông ta một đòn mạnh.
Hai anh em đang ở trong nhà vệ sinh, Phó Thiết Ảnh thấy anh đã đến, lập tức hỏi tình hình của Châu Vũ.
Sau khi Cố Thành Trung nói xong, Phó Thiết Ảnh nắm chặt tay, tức đến nổi hết gân trán “Cậu mau đi ra ngoài, kẻo khiến người khác nghỉ ngờ.”
Phó Thiết Ảnh vừa muốn mở nhà vệ sinh, nhưng lại phát hiện ra thứ gì đó.