Hình như anh ta thay đổi rồi, hình như vẫn không thay đổi, loại cảm giác này thật quá xa lạ.
Châu Vũ thấy anh ta đứng lại, thở phào ra một hơi.

mình, cuộc sống của anh rất cô độc, anh không thể nào có được những thứ đó. Bất kỳ ai cũng có quyên có những thứ này, chỉ cần anh vẫn còn sống, chỉ có người chết là không có tư cách đó! Anh căm hận Cố Thành Trung, chẳng lẽ không phải vì ngưỡng mộ anh †a sao? Ngưỡng mộ anh ta cái gì cũng có đủ, nhưng anh chỉ có thống khổ, chỉ có cô độc?”
“Bên cạnh anh ta có Hứa Trúc Linh không xa không rời, còn anh, ngay cả người để nói chuyện cũng không cói”
“Anh nói thổ lộ rất vô dụng, thật ra nó rất hữu dụng, sẽ có người ở nguyên một chỗ chờ anh đến chia sẻ. Cho dù không thể giúp được anh, nhưng có thể cho anh một cái ôm ấm áp, làm cho anh một tô mỳ bốc khói nghi ngút, cho anh một ngôi nhà! Rõ ràng anh rất muốn, nhưng anh lại từ chối hết lần này đến lần khác, anh con người này… thật giả dối, không thành thực chút nào!”
“Em tưởng rằng anh rất khó đoán, thì ra… anh cũng chỉ như vậy!”
Ở bên cạnh anh ta nhiều ngày như vậy, cũng hiểu ra được một vài chuyện.
Thật ra anh ta là… một người rất đáng thương, cô ấy muốn cố gắng toàn tâm toàn lực bảo vệ anh ta, nhưng mà cô ấy không đủ tư cách.
Ngay từ lúc bắt đầu, đã sớm bị loại bỏ rồi!
Hắc Ảnh nghe xong những lời này, một hồi lâu không quay người đáp lại.
Cơ thể vững chãi đứng trên mặt tuyết, giống như một tác phẩm điêu khắc.