“Ông chủ… thuộc hạ làm việc không thành, còn…xin trách phạt.”
“Không phải tôi đã nói sao, nếu anh †a không chết thì người chết phải là anh CON “Ông chủ, thuộc hạ….biết sai rồi, xin ông chủ khai ân lần này, tha cho tôi…”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh đau khổ cầu xin, Hắc Ảnh không kiên nhẫn ngoáy ngoáy lỗ tai, cảm thấy thật là ôn ào.
Anh ta trực tiếp tắt điện thoại không thèm để ý tới nữa.
Anh ta không thích một tên thuộc hạ không làm được việc, nếu đã không làm được thì lấy cái chết để tạ tội đi.
Nhưng thật ra anh ta vẫn mong chờ vào năng lực làm việc của Phó Minh Tước, anh ta biết người của mình không có cách nào để lẻn được vào nhà họ Dương, tất nhiên sẽ khiến cho người nhà họ Dương hoảng sợ.
Như vậy thì phòng thủ của nhà họ Dương sẽ càng chặt chẽ hơn, anh ta thật sự muốn nhìn xem Phó Minh Tước làm như thế nào để hoàn thành nhiệm vụ.
Anh ta đợi đến hai giờ sáng thì nhận được điện thoại của Phó Minh Tước nói rằng mọi việc đã thành công, bắn một phát đạn vào đầu Dương Việt đang năm trên giường bệnh.
. Hắc Ảnh nghe được tin tức này vô cùng hài lòng nhếch miệng lên.
Thứ rác rưởi kia rốt cuộc cũng đã chết… như vậy cô ấy cũng sẽ không lãng phí mất năm năm thanh xuân đúng không?
Thời điểm cắt điện thoại anh ta không nhịn được rơi vào suy tư, tại sao anh ta lại vướng bận về Châu Vũ như thế chứ.
Cô ấy có tự nguyện trả giá hay không thì cũng không liên quan gì tới anh ta.
Có thể là bởi vì cái thứ rác rưởi sống dở chết dở đó kìm hãm tình cảm của người khác đối với mình nên anh ta không vui.
Anh ta thích chiếm tiện nghỉ của người khác nhưng không thích người khác chiếm tiện nghi của mình một chút nào.
Ngày hôm sau anh ta đi tìm Hứa Trúc Linh diễn trò cho chân thực một chút, làm cho Hứa Trúc Linh tin tưởng anh ta, anh ta có cảm giác thành tựu rất lớn.
Nhưng vừa đến nhà hàng Tây lại nhìn thấy Hứa Trúc Linh vội vàng đi ra khỏi cửa, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Cô đâm đầu vào anh ta nói: “Sao anh lại tới đây?”