ĐQU Cô vội vàng rụt tay lại, nói: “Anh bị sao vậy?”
Hắc Ảnh nhận ra bản thân thất thố, che đậy cảm xúc nói: ‘Lời em vừa nói…
là có ý gì?”
“Châu Vũ cảm động rồi, cho dù là Dương Việt trở thành như vậy, cô ấy cũng không chịu từ bỏ. Cô gái này quá cố chấp, nhận định một người, mười con bò cũng không kéo về được.”
“Cô ấy… thế mà lại cố chấp như vậy?”
Kết quả như vậy nằm ngoài dự đoán của anh, anh không ngờ bây giờ vẫn còn có những cô gái tình sâu nghĩa nặng như vậy.
Bọn họ không xác nhận bất kỳ mối quan hệ hay lời hứa nào, cô ấy lại không rời đi khi Dương Việt bệnh nặng mà lựa chọn ở lại.
“Anh có vẻ rất quan tâm đến chuyện của Châu Vũ?”
Hứa Trúc Linh nhận ra có điều gì đó rất lạ, trước đây anh rất ít khi hỏi han các cô gái khác, nhưng lần này lại có vẻ đặc biệt quan tâm.
“Không phải, anh chỉ cảm thấy rất ngạc nhiên. Hiện tại có quá nhiều người bỏ đá xuống giếng, và quá ít người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, vì vậy hành động của cô gái này khiến anh thấy ngạc nhiên mà thôi. Không nhắc đến cô ấy nữa, chúng ta về thôi, đêm muộn rồi… “
“Vâng.”
Cô gật đầu, theo sau anh về. Hai người trở lại nhà họ Cố, chú An rất vui khi gặp lại cô, lâu rồi hai người không gặp nhau, lần này gặp liên nói chuyện rất rôm rả như mở máy hát.
Nhìn thấy bọn họ trò chuyện vui vẻ như vậy, Hắc Ảnh cũng không làm phiền, liền đi vào phòng làm việc xử lý công việc trước.
Hứa Trúc Linh bên cạnh chọc ông, hỏi về chuyện của Cố Thành Trung.
Chú An đi theo anh lâu như vậy mà không phát hiện ra điều gì bất thường khiến Từ Hy Viên thở phào nhẹ nhõm.
Người trước mặt, là thật.
Nếu là bị bệnh thì vẫn có cơ hội chữa trị. Nhưng nếu thay đổi thành người khác thì quả là đáng sợ.
Và ngay lúc đó, trong phòng sách…