Tim Hứa Trúc Linh bỗng run lên, nhanh chóng tiến lên phía trước kiểm tra, phản ứng đầu tiên là gọi 120.
Nhưng không ngờ tới ngoài cửa truyền tới một giọng nói nhắc nhở, còn có… một giọng nói quen thuộc.
“Thành Trung, anh nhanh lên, phu nhân ở bên trong.”
Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, cô còn chưa kịp hiểu trong mắt Cố Thành Trung có ý gì thì người đàn ông đó đã xông lên phía trước, trực tiếp ôm phu nhân vào lòng rồi nặng nề gọi.
“Mẹ?”
“Phu nhân!”
Tạ Quế Anh cũng kinh hãi kêu lên rồi cùng đi qua đây, còn không quên đẩy Hứa Trúc Linh ra.
Cô bị ngã sang một bên.
Cố Thành Trung nhanh chóng bế phu nhân mang đi bệnh viện.
Trong lòng Hứa Trúc Linh thấp thỏm, bật dậy khỏi mặt đất rồi đi theo Sau.
“[email protected]ïi TIiiff IHinlm,..
Nhân viên phục vụ run lẩy bẩy nhìn chính mình, giọng nói phát run.
Hứa Trúc Linh bấy giờ mới nghĩ ra, ở đây còn một người có liên quan.
Cô ấy học chuyên ngành nấu ăn dinh dưỡng tại đại học Đà Nẵng, tên là Châu Vũ. Tin tức của nhà hàng vừa mới tung ra cô ấy liền đến ngay, tiên lương cũng không cần chỉ muốn ở phía sau hỗ trợ cho cô.
Một cô sinh viên 18 tuổi, trong sáng thuần khiết, giống như cô năm đó vậy.
Cô ngàn lần không ngờ tới, bản thân mình sẽ có một ngày trở thành hình mẫu trong mắt người khác, trở thành thần tượng.
Châu Vũ là một cô gái nhưng nhà hàng không đủ nhân viên, có rất nhiều việc bọn họ đều phải tự thân đi làm.
Việc nặng nhọc nào cô ấy cũng giành đi làm, không để bản thân vướng bận chút nào.
Cũng không hề thấy cô ấy tủi thân, mỗi lần trở về, cô đều rất yên tâm giao cho Châu Vũ quản lý nhà hàng.