Sau khi bác sĩ rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cố Thành Trung không gọi người giúp việc đến, mà là tự mình bôi thuốc cho cô ta.
“Việc này… có thể chứ?”
Tạ Quế Anh trợn to hai mắt, không ngờ Cố Thành Trung sẽ chủ động như thế.
Nhưng sóng mắt chuyển động, rất nhanh cô ta đã thoải mái.
Cố Thành Trung chủ động đến gần mình cũng là chuyện đương nhiên, dù sao huân hương của mình không ai có thể chịu được.
“Có gì mà không thể, cô vì tôi nên mới bị thương, có thể sẽ đau một chút, cô cố chịu nhé.”
Anh vét lấy thuốc mỡ, lòng bàn tay hơi nóng tiếp xúc với thuốc mỡ lạnh ngắt tạo nên sự chênh lệch rõ ràng.
Lúc vừa mới bôi lên, Tạ Quế Anh cắn chặt hàm răng, dù đau cũng không kêu lên.
“Tôi sẽ nhẹ tay chút nữa.”
Ngược lại là Cố Thành Trung chu đáo, nhận thấy được nên động tác chậm lại.
“Tạ Quế Anh, cô thích tôi phải không?”
Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói gợi cảm của anh.
Tạ Quế Anh nghe vậy, cơ thể đột nhiên cứng đờ.
Cô ta không ngờ rằng Cố Thành Trung sẽ nói trắng ra như thế, trực tiếp tỏ rõ tấm lòng của bản thân.
“Em… em biết anh là người đã có vợ, em không thể nhớ nhung, nhưng em… không kiềm chế được. Anh có thể từ chối em, nhưng tuyệt đối đừng đuổi em đi, em sẽ khống chế tình cảm của mình, sẽ không gây phiền toái cho anh!”
Tạ Quế Anh đưa mắt nhìn anh, trong nháy mắt trên lông mi đã óng ánh nước mắt, trông rất đáng thương.
Bất kỳ người đàn ông nào khi nhìn vào, phỏng chừng đều muốn kéo cô ta vào lòng để an ủi.
Giờ phút này Cố Thành Trung mới thật sự đau khổ.
Lý trí nói cho anh biết, không thể bị vẻ bề ngoài giả tạo của Tạ Quế Anh làm mờ mắt, nhưng dưới đáy lòng lại có một giọng nói khác khuyên anh thần phục.
Đó là… giọng nói của Tạ Quế Anh.