“Hay là em dẫn mẹ về bệnh viện để kiểm tra nhé, dù sao thì thiết bị điều trị của bác sĩ gia đình cũng không được đầy đủ.”
“Không cần, chuyện của mẹ anh sẽ xử lý, em không cần quan tâm đâu. Lát nữa em với Trúc Linh đi dạo phố đi, sau khi cô ấy về Đà Nẵng cũng không có chuyện gì để làm, ở nhà mãi cũng không tốt.”
“Vậy được, anh lái xe hay là Nguyên Doanh lái xe?”
“Tài xế lái, anh và Nguyên Doanh đều không đi, anh với cậu ấy có “À à, vậy mấy giờ bọn em về?”
“Tùy thích”
Cố Ngọc Vy nghe được hai chữ này bèn móc móc lỗ tai, hoài nghi mình có nghe nhầm hay không.
Một người đàn ông chiều vợ không có chừng mực, quá chín giờ mà Trúc Linh không về nhà, anh đã có thể sốt ruột đến mức giậm chân, bây giờ lại nói hai chữ tùy thích?
Cố Ngọc Vy run rẩy vươn tay, sờ lên trán của anh: “Cũng không sốt mà, sao anh lại bị ốm rồi?”
“Cứ đi chơi vui vẻ đi, cho em thẻ, quẹt thay chị dâu của em”
“Tốt quá!” Cố Ngọc Vy cũng không nghĩ nhiều, lập tức nở nụ cười.
“Không cho em, tiêu tiền của chồng em đi, đừng tiêu tiền của anh, anh chỉ nuôi một người phụ nữ”
Trong lòng Cố Ngọc Vy có một câu móa nó, không biết có nên nói ra hay không!
Cố Ngọc Vy và Hứa Trúc Linh cùng nhau đi mua sắm, nhưng cô cũng không có đồ gì muốn mua, coi như là đi ra ngoài giải sầu với Ngọc.
Vy vậy, dù sao gần đây cũng có không ít chuyện nhọc lòng.
Hai người vừa đi vừa dạo, mua một số món đồ nhỏ.
Cố Ngọc Vy nhìn trúng một bộ trang phục mùa thu, đi vào thử quần áo, khoảng chừng năm phút sau thì đi ra.
“Trúc Linh, cậu nhìn giúp tôi xem, bộ này đẹp không?”
Nhưng bên ngoài nào còn có bóng dáng của Hứa Trúc Linh.
“Trúc Linh? Cô có thấy chị dâu của tôi không? Người cùng vào với tôi, vừa nãy còn đợi tôi ở đây”
“Lúc nãy có một người đàn ông đến kéo cô ấy đi rồi, hai người còn xảy ra tranh chấp”
“Người đàn ông đó thế nào?”
“Vừa rồi tôi nghe thấy cô gái kia gọi mấy tiếng ‘Phó Minh Tước’ các kiểu… giống như vợ chồng cãi nhau nên chúng tôi không xen vào.”
“Vợ chồng chó má gì chứ, nếu chị dâu tôi xảy ra chuyện, tôi sẽ phá cả cửa hàng nhà cô!”
Cố Ngọc Vy rống giận nói.