Một đứa nhỏ chưa đến một tuổi, sao có thể chịu được nhưng quăng quật như thế chứ?
Người của Lucia đã bị vây quanh, Jane đứng phía sau, nhìn xuyên qua đám người, lạnh lùng nhìn cô ta.
“Lucia, tôi thật sự xem thường cô rồi, tôi vẫn luôn nghĩ Lance là đối thủ của tôi, không ngờ cô mới phải. Thích cảm giác thao túng phía sau sao? Tư vị bây giờ, thích không?”
“Mày im miệng cho tao” Lucia thất thố gầm lên, cầm trên tay một khẩu súng lục đen.
Tay cô ta, bởi vì sợ hãi mà run rẩy dữ dội, có chút không nắm được báng súng.
“Đều là bọn mày ép tao, đều là bọn mày ép tao. Thứ tao muốn không hề nhiều, tao chỉ muốn ở cùng Cố Thành Trung. Rõ ràng tao chỉ cách thành công một bước, nhưng Lance quá ghê tởm, vậy mà lại dập tắt hy vọng cuối cùng của tao, nó đáng chết, mày cũng đáng chết”
“Gia tộc Kettering này hoàn toàn không nên tồn tại, tại sao đàn ông có thể kế thừa gia nghiệp, mà phụ nữ lại phải trở thành vật phẩm hy sinh, dùng để liên hôn chứ?”
“Tao gả cho người đàn ông không yêu thì thôi đi, Charles còn là bùn nhão không trát được tường, cái này không dám cái kia cũng không dám, nhưng gia tộc lại rất lợi hại, chỉ biết diệt sạch các quan chức nội các: Cho nên, khi Halley tiến vào Hậu cung, việt chính là chạy trốn ra ngoài.
Cô ta quá hiểu Charles rồi, vì để bảo vệ cho mình, nhất định sẽ bán đứng cô ta.
Cô ta không muốn chết.
Cô ta nghĩ đến một con đường sống, cho nên không ngừng đến đây.
Nhưng vừa mới bắt cóc được Cố Hy, dự định đợi Hứa Trúc Linh tự ném mình vào lưới, không ngờ Jane lại đến cứu đầu tiên mà cô ta làm Cô ta một đường chạy trốn, cuối cùng bị ép đến nơi này, không còn đường chạy trốn.
Cô ta hoàn toàn không muốn đứa trẻ này, mà là Hứa Trúc Linh, chỉ có bắt Hứa Trúc Linh, cô ta mới có đường sống.
“Đáng tiếc, cô không thể đạt được. Cô dùng bao nhiêu thủ đoạn với tôi, tôi đều có thể nhịn, nhưng cô lại đối với tôi như vậy. Cho nên, cô nên chết”
Jane âm trầm nói, câu nói này không có chút cảm xúc nào, giống như vừa vớt lên từ một hố băng vậy.
Cô ta chết không oan uổng chút nào cả.
“Mày… mày đứng qua đây, nếu không tao sẽ giết thăng nhóc này, đứng qua đây”
Cô ta chĩa súng vào đầu đứa nhỏ.
“Sao, cô cho rằng lấy một đứa trẻ ra mà có thể uy hiếp được tôi sao? Hơn nữa, đây cũng không phải là con ruột của cô ấy, tôi càng không quan tâm. Người chết trong tay tôi cũng không ít, không thiếu người đến nỗ tội này. Hứa Trúc Linh còn chưa đến, tôi hoàn toàn có thể làm ần không biết quỷ không hay”
“Cô ấy sẽ không biết là ai ra tay, giết đi, để không chướng mắt”