Đôi mắt cô dần dần ẩm ướt, bởi vì cô cảm động.
Nhưng Bạch Minh Châu lại kinh hãi.
“Đừng khóc, tớ nói gì sai phải không? Trúc Linh, chúng ta phải sống mạnh mẽ. Chỉ khi còn sống, chúng ta mới có hy vọng.”
“Tớ không sao” Cô lau nước mắt, không giải thích nữa, vì sợ hiểu lầm càng thêm sâu.
“Tớ và Diên không có phát sinh cái gì cả, cuối cùng Halley đã gửi thuốc giải đến. Sau đó tớ được đưa vào một căn phòng khác, rồi chuyện gì xảy ra tớ cũng không biết nữa”
“Nói cách khác, cậu và Diên vẫn còn trong sạch?”
“Ừ. Chuyện này cảm ơn cậu ta nhiều lắm. Tớ thực sự muốn thỏa hiệp. Tớ không thể trơ mắt nhìn cậu ta chết trước mắt mình. Nếu không, tớ sẽ áy náy cả đời, cảm thấy cậu ta chết trong tay tớ”
Lúc cô nhắc đến chuyện này thì cảm thấy tâm tình vô cùng nặng nề.
Nếu cô thật sự làm chuyện có lỗi với Cố Thành Trung, cho dù anh không bận tâm, cô cũng sẽ không thể vượt qua rào cản trong lòng.
Cho dù còn sống, cô cũng không thể tiếp tục cùng Cố Thành Trung được.
Giờ nghĩ lại, Halley vẫn luôn mang ý nghĩ này, tìm cách chia rẽ vợ chồng họ.
Lần này chính Diên đã cứu mình, những gì cô nợ cậu ta thực sự càng ngày càng không rõ ràng.
“Đã như vậy thì tớ không lo nữa, thật sự làm tớ sợ muốn chết. Nếu cậu chết rồi, tớ sống sẽ rất tẻ nhạt, không có ai để tớ bắt nạt cả.”
“Cậu có bao giờ bắt nạt tớ đâu, có điều thật sự cảm ơn cậu.”
Một người chỉ sau khi gặp khó khăn thì mới có thể biết được ai là người chân thành với mình.
Cô và Bạch Minh Châu đã là bạn thân của nhau vài năm, sau này lại làm bạn thân thêm vài chục năm nữa.
Bạch Minh Châu nghe mấy lời đó thì mắt đỏ hoe, ôm cô một cái thật ấm áp.
“Vậy để tớ gọi Cố Thành Trung vào. Anh ấy đã lo lắng cả một ngày rồi, vết thương còn chưa băng bó kỹ càng, đã bắt đầu đích thân đi bố trí phòng bệnh, vì sợ người khác không cẩn thận sẽ để lại đồ vật nguy hiểm. Sau đó anh ấy lại chạy đi tìm tớ, dạy tớ nói từng chữ với cậu thế nào, thật sự rất hao tổn tâm huyết”
“Chà, cậu đưa tên ngốc kia vào đi, nhưng đừng nói với anh ấy, để tớ tự nói”