Cô trượt xuống dưới vòng tay của anh, còn chưa bước được hai bước, Cố Thành Trung đã nắm lấy cổ áo cô, kéo cô lại.
“Vừa rồi em làm sao vậy?”
Giọng nói trầm thấp, ẩn chứa một loại cảm xúc khác.
Đó là dục vọng.
Dục vọng cuồn cuộn không thể bị dập tắt.
“Em… Em không làm gì cả, anh cũng không nghe thấy gì hết. Ảo giác, tất cả chỉ là ảo giác thôi anh trai.”
“Anh cái gì, gọi ông xã”
Anh nói lời này với giọng ra lệnh.
“Ông xã”
Hứa Trúc Linh sợ hãi, lập tức ngoan ngoãn gọi anh.
Cô vì sợ hãi nên giọng nói nhỏ như mèo con, cào xé lòng anh không nhẹ.
Giọng nói nhẹ nhàng này khiến người đàn ông không thể cưỡng lại được.
Anh cũng dứt khoát ôm cô lên, nghiêng người rồi ném cô xuống giường.
“Em còn chưa đi tắm” Cô lo lắng nói.
“Lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau tắm uyên ương”
Cứ như vậy, tiểu bạch thỏ bị sói xám ăn không còn một mảnh.
Cuối cùng, Cố Thành Trung ôm cô vào phòng tắm, cô đã thở không ra hơi.
Thân thể mềm mại ngâm mình trong nước ấm, cô cảm thấy cả người như sống lại.
Cố Thành Trung nói cái gì giả thành thật, anh đã trồng rất nhiều ô mai trên cổ cô.
Trước đây mãi mới biến mất, nhưng bây giờ nó lại xuất hiện.
Cái gì gọi là không làm sẽ không chết, điển hình chính là mình.
Người đàn ông chăm chỉ giúp cô cọ rửa cơ thể, còn cô thì giống như một con gấu túi lười biếng, nằm trên thành bồn tắm.