“Tất nhiên, em muốn đổi là được”
“Em muốn” Cố Cố tụt rè nói.
“Đây, chúng ta cùng trao đổi”
Ngay lập tức, cậu bé đưa lại chú gấu bông chưa mở ra cho Cố Cố.
Cô bé thận trọng nhận lấy, cúi đầu cảm ơn: “Cảm ơn anh”
“Anh cũng muốn cảm ơn em, em cũng cho anh một thứ. Tay em còn đau không?”

“Không ngờ hai đứa nhỏ lại còn có duyên phận như vậy, nếu con nhỏ đã chủ động nhượng bộ thì chúng tôi cũng sẽ không can thiệp nhiều như vậy. Chúng ta kết bạn đi, sau này qua lại nhiều hơn, nhìn các người chắc cũng là nhà trong sạch, cũng coi như là môn đăng hộ đội, kết bạn không phải là một điều xấu”
“Thật là không phải, đây là danh thiếp của chồng chưa cưới của tôi, cái của tôi đã quên không mang nó ra ngoài”
Bạch Minh Châu lấy danh thiếp của Thiện Ngôn ra rồi đưa nó cho họ.
“Hóa ra là người nhà họ Ôn, sau này sẽ qua lại nhiều hơn!” Mẹ cậu bé cười nói rồi quay lưng bỏ đi.
Bạch Minh Châu tự nhiên nhìn ra được ý của đối phương, hai đứa trẻ đúng là hợp nhau, tướng mạo cũng không tồi, có duyên thì ở bên nhau sau này thật tốt.
Mặc dù mọi chuyện biến đổi bất ngờ nhưng cuối cùng công sức của họ cũng không vô ích, khi cầm con gấu bông trên tay, việc làm của cô ấy cũng giống như được hồi đáp lại.
Sau khi trở về nhà, Bạch Minh Châu và Cố Cố ngồi ở phía sau xe, cả hai đều đã ngủ thiếp đi, có vẻ như hôm nay họ quá mệt mỏi.
Sau khi đến nhà, Thiện Ngôn ôm Cố Cố lên, sau đó bước ra ôm Bạch Minh Châu.