Lần trước gặp mặt, ông chỉ có thể ngây ngốc nhìn về phía cửa phòng, giờ phút này cuối cùng ông cũng chạm vào bà ấy.
“Chồng… Tôi không có chồng, tôi không có…
“Bà đã quên mất rồi, tôi là người trồng hoa cho bà” Ông vội vàng nói.
“Trồng hoa?”
Nghe đến đây thì Úy Như đột nhiên bật khóc như một đứa trẻ.
“Không, làm gì có ai trồng hoa. Người đó đã không cần tôi nữa, người đó đã làm lạc mất tôi rồi, người đó… người đó là ai, tôi không biết… người đó cũng không cần tôi nữa”
Bà ấy khóc đến tan nát cõi lòng, bàn tay nắm chặt cây hoa hồng, gai đâm vào da thịt.
Tạ Quế Anh vội vàng bước tới ngăn cản lại và nói: “Ông Cố, bà chủ bây giờ không thể chịu được kích thích nên đừng nhắc đến nữa. Nguyên nhân tại sao bà chủ lại trở nên như thế này, ông… ông cũng có phần”
Khi Cố Chí Thanh nghe thấy điều này thì cơ thể ông lảo đảo, như thể bị sét đánh.
Đúng vậy, dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ của bà ấy bây giờ chẳng phải chính là tội nghiệt do ông gây ra sao?
Vì để giữ mạng sống cho bà ấy thì chính tay ông đã đẩy bà ấy xuống vực sâu, khiến bà ấy sống không bằng chết.
Ông loạng choạng lùi lại phía sau, còn Tạ Quế Anh thì vẫn tiếp tục trấn an bà chủ, một lúc sau thì rốt cuộc bà ấy cũng đã bình tĩnh trở lại.
Cô ta nhìn thấy dáng vẻ đả kích của Cố Chí Thanh thì cũng không đành lòng, từ từ dẫn dắt bà chủ.
“Bà chủ… tôi là Quế Anh Đây, bà đừng sợ nữa, bà biết là tôi sẽ không làm tổn thương bà mà đúng không?”
“Quế Anh, cứu tôi với, có người muốn hại tôi”
“Không, bà chủ, bà hãy nhìn vào mắt tôi đi, bà có nhớ người trồng hoa cho bà không?”
Bà chủ ngước mắt lên nhìn cô ta, như thể bị thôi miên một nửa.
“Người trồng hoa…”
Trong tâm trí bà ấy… dường như có một số mảnh vỡ ký ức vụt qua.
“Em sắp chết, khụ khụ…”
“Anh sẽ không để cho em chết đâu, anh không cho phép!”