Cô nhất định phải nỗ lực để xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với mẹ chồng, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ làm cho Cố Thành Trung khó xử.
Chẳng bao lâu thì đã đến nơi ở.
Ban đầu thì họ định đến chỗ Cố Thành Trung, nhưng mà suy nghĩ cho Hứa Trúc Linh nên tạm thời quyết định đưa đến chỗ Cố Thiện Linh.
Cố Thiện Linh sống bên ngoài một mình, mà .Josh lại không có ở đó nên đúng lúc có việc để anh ta làm.
Mà khi Cố Chí Thanh nhận được tin tức thì ông đã đưa Phó Thanh Viên lên đường đến đó.
Sau khi Tạ Quế Anh dỗ bà ấy đi ngủ thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đối với người bệnh tâm thần thì việc thay đổi môi trường có chút khó đối phó. Cô ta chủ động nói là bác sĩ tâm lý, tự hỏi bản thân không phải là người của ông Minh. Tôi đã cùng mẹ mình chăm sóc bà chủ trong những năm qua và không dính líu đến bất cứ chuyện gì. Tôi biết ông Minh làm cái gì mà cũng biết mối quan hệ hiện tại giữa các người và ông Minh. Tôi ở lại đây thì hẳn sẽ làm cho các người đề phòng, sợ tôi thông đồng với ông Minh”
“Khi vừa vào thì tôi đã thấy phía sau có một ngôi nhà hoa, tốt hơn hết là tôi sẽ sống ở đó, ban ngày thì tôi sẽ đến đây để chăm sóc bà chủ.
Tôi chỉ hy vọng mọi người sẽ đáp ứng với tôi một điều.”
“Chuyện gì?”
“Tình trạng của bà chủ được cải thiện thì các người có thể để tôi rời đi. Tôi cũng muốn… sống cho mình một lần, bên ngoài phồn hoa như thế nào tôi cũng chưa từng xem qua” Tạ Quế Anh cười buồn.
Cô ta chưa bao giờ rời khỏi bệnh viện tâm thần kể từ khi còn là một đứa trẻ.
Cô ta vẫn học như bình thường, nhận bằng tốt nghiệp như bình thường, nhưng mà mọi thứ đều do một gia sư dạy.
Sở thích lớn nhất của cô ta chính là đọc sách, nhưng mà mấy thứ trong sách cô ta chưa từng nhìn thấy ngoài đời.
Cô ta giống như con chim hoàng anh bị giam trong lồng kín, nhiệm vụ duy nhất trong nhiều năm qua của cô ta chính là chăm sóc cho bà chủ.
Đây giống như sứ mệnh của gia tộc, từ chỗ mẹ cô ta truyền đến tay cô ta.
Cô ta cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, cũng sẽ muốn dừng lại.