Anh gọi người dọn vệ sinh đến, sau đó thì cũng đã biết rõ câu chuyện.
Tạ Quế Anh đã chặn lại giúp Hứa Trúc Linh một lần, anh cảm thấy rất biết ơn.
Vừa nấy khi nhìn thoáng qua thì anh cũng đã thấy vết bầm khá nặng.
Cô ta đã giúp Hứa Trúc Linh cho nên tự nhiên anh cảm thấy biết ơn.
“Cảm ơn cô”
“Không có chuyện gì, chuyện tôi nên làm”
“Chuyện vừa nấy… tôi xin lỗi, rất xin lỗi”
Anh lại xin lỗi lần nữa, khiêm tốn lịch sự.
Hai má Tạ Quê Anh lại hơi đó, vội vàng đồi đề tài: “lôi sẽ đi gặp bà chủ”
Vừa dứt lời thì cô ta quay đầu rời đi.
Hứa Trúc Linh không khỏi sờ sờ đầu, liếc mắt nhìn Cố Thành Trung, nói: “Tại sao anh lại xin lỗi, anh đã làm sai cái gì à?”
Anh cũng không thèm giấu giếm mà nói hết sự thật cho cô nghe.
Hứa Trúc Linh thở phào nhẹ nhõm, may mà bị thương ở sau lưng, nếu như ở ngực, mông, đùi… vậy thì cũng không đơn giản như vậy nữa rồi.
Trong cái rủi cái may!
“Vậy thì tấm lưng của bác sĩ Anh có phải đặc biệt đẹp không?” Cô ghen tuông nói.
Tấm lưng của Tạ Quế Anh trắng nõn, hơn nữa còn bóng loáng như thể vừa được ngâm trong sữa.
Cô là phụ nữ mà còn ghen tị đó.
“Đã quên rồi”