Một bác sĩ nữ đẩy xe lăn bước ra.
Người phụ nữ ngồi trên xe lăn chính là mẹ của anh.
Chỉ là người mẹ trong ký ức của anh thích mặc váy dài, mang giày cao gót mũi nhọn, trang điểm nhẹ nhàng.
Bà nho nhã xinh đẹp, rất có học thức, trước giờ không hề so sánh với các bà chủ giàu có khác, đối mặt với những lời đàm tiếu của người khác cũng có thể mỉm cười cho qua.
Một người phụ nữ nho nhã như thế giờ đây lại mang cặp mắt trống rỗng, cũng không biết là đang nhìn thứ gì.
Sau khi xe lăn được đẩy đến trước mặt anh thì bà mới có chút phản ứng nhỏ.
Dường như lúc đó bà mới phát hiện ra phía trước có một người đang đứng, chặn đường đi của mình nên mới từ từ ngẩng đầu lên.
“Quế Anh, Quế Anh…”
Quế Anh là bác sĩ của bà, mẹ của cô ta chăm sóc cho bà, sau đó cô †a học dược rồi cũng theo mẹ chăm sóc bà luôn.
Người Úy Như gặp nhiều nhất không phải Phó Minh Nam mà là cô ta.
Tạ Quế Anh ngồi xổm xuống, nắm lấy tay của bà, bảo bà thả lỏng.
Sau đó, cô ta chỉ vào Cố Thành Trung đang đứng trước mặt và nói: “Bà chủ, bà nhìn anh ta”
“Cậu ta.”
Úy Như ấm ứ nhìn về phía anh, ánh mắt mơ hồ như thể đang nhìn một người xa lạ.
“Mẹ, con là Thành Trung, Cố Thành Trung… Mẹ còn nhớ không?”
“Thành Trung? Thành Trung là ai vậy?”
Cố Thành Trung nghe thấy câu nói đó thì tim thất lại, như bị sét đánh trúng.
Hứa Trúc Linh chưa từng nhìn thấy anh thất thần đến như thế, chính vào giây phút bà hỏi anh là ai thì cả người anh đã chao đảo, cứ như sắp sửa lập tức ngã xuống.
Hứa Trúc Linh vội vã đỡ lấy anh, sợ anh không chịu đựng nỗi.
Cố Thành Trung nắm chặt lấy nắm tay.