Những lời cô vừa nói ra khiến bọn họ á khẩu không trả lời được, chỉ biết nhìn nhau.
“Tôi báo cho mấy người biết, sự việc hôm nay không được tiết lộ ra ngoài dù chỉ là nửa chữ. Nếu tôi biết được ai còn nói năng xăng bậy thì tôi sẽ không đe dọa đơn giản như vậy nữa đâu. Bà đây chính là dựa vào việc lo cho gia đình thì sao? Nếu mấy người không vừa mắt thì có ngon đến cắn tôi xem. Mấy người nhìn thấy tôi không quen mắt, lại không làm gì được tôi.
Giờ phải làm sao đây, khiến tôi mắc nghẹn quá”
“Mấy người đều đã trưởng thành hết rồi, trưởng thành mà không biết tích đức. Nghị luận về người chết thì có lợi với mấy người sao?
Không có việc nào khác vui hơn à? Nếu các người tôn trọng nhà họ Ngôn dù chỉ là một chút xíu thôi thì tôi cũng sẽ đối xử tử tế với từng người các ngươi. Nhưng nếu khinh thường người nhà của tôi thì tất nhiên tôi sẽ trả lại gấp bội” Hứa Trúc Linh gần từng chữ từng chữ một.
Đối với những người này thì không thể dùng cách giảng giải đạo lý được mà chỉ có thể dùng thủ đoạn bạo lực thì mới có thể trừng trị được họ.
Một đám người ỷ mạnh hiếp yếu, nghĩ đến nhà họ Ngôn trước kia huy hoàng bao nhiêu bây giờ bị đồng nghiệp chế giêu bấy nhiêu, còn nhịn không được mà đạp cho một đạp.
Ngôn Phúc Lâm không tiện ra tay động thủ, sợ bị mang tiếng xấu. Vậy để cô ra mặt khiến cho đám phụ nữ này mặt cắt không còn hột máu.
Trong sân, mọi người đều không dám thở mạnh, tất cả đều mím chặt môi.
Chú An khẽ mỉm cười nhìn Hứa Trúc Linh bằng ánh mắt thân thiết khác thường.
Cô chủ nhỏ thật sự rất có bản lĩnh, trước kia là hổ giấy còn bây giờ là hổ thật. Một khi phát huy sức mạnh thì rất oai phong.
Thật đúng là có phong cách của bà chủ quản lý việc nhà mà.
“Tất cả đã hiểu được ý của tôi muốn nói gì chưa?”
“Hiểu… hiểu rõ ạ” Bọn họ đồng thanh đáp lại, giọng nói vẫn còn run run.
“Vậy các người còn muốn uống trà nữa không?”
“Uống”
“Không uống”
“Về đi, tôi cũng chẳng còn tâm trạng nào mà uống trà với mấy người nữa” Hứa Trúc Linh khoát tay, cô lười mà đối phó qua loa với họ.