“Đấy mới là đàn ông tốt, nói đợi hai năm là thật sự đợi hai năm, ngưỡng mộ đố ky chết đi được mài”
“Vậy tôi mạo muội hỏi một câu, lúc anh kết hôn đã ba mươi tuổi, ba mươi tuổi mới lần đầu có… Có phụ nữ sao?”
“Khặc khặc…”
Cố Thành Trung nghe thấy vậy thì ho lên dữ dội, anh thật sự đã bị câu nói đó làm cho giật mình.
Muốn giết người.
Lần này đã mất mặt đến tận Thái Bình Dương rồi, sao thứ gì cũng có thể nói lộ ra ngoài được.
Tôn nghiêm của đàn ông mà, giờ đã bị hủy hết trong một ngày.
“Anh ấy sống khá nguyên tắc nên có thể hiểu được.” Hứa Trúc Linh bổ sung thêm.
“Vậy sau khi kết hôn… Có nguyên tắc nữa không?”
“Anh đang hỏi lời thừa thãi đấy sao? Nếu còn nguyên tắc thì lấy đâu ra con?”
Cố Thành Trung bực bội nói, còn tiếp tục hỏi nữa thì sẽ càng tổn thương đến lòng tự tôn.
“Cũng đúng, cũng đúng”
Mọi người đệm thêm vào.
“Đợi đã, kiềm nén hai năm, khó khăn lắm mới kết hôn, giờ lại mang thai hết mười tháng, đủ thứ không tiện, anh thật là không dễ dàng gì”
Trong đám đông đột nhiên có một người không kiềm được mà lên tiếng than thở.
Giọng nói không lớn nhưng vừa hay lúc đó không có ai đặt câu hỏi.
Nên tất cả mọi người liền lập tức nghe thấy câu nói đó.
Mọi người thi nhau đưa mắt nhìn về khuôn mặt đang tối sầm lại của Cố Thành Trung, đột nhiên cảm thấy rất thương xót. Đây đúng là một vấn đề đau đớn.
Cố Thành Trung nghiến răng, nhắm mắt rồi gọi người dẫn chương trình sang và nói: “Có thể cắt bỏ không?”