“Đừng rời xa em, cầu xin anh đừng rời xa em…”
Trong lòng Thiện Ngôn khẽ run rẩy, bàn tay to của anh ta hơi cứng đờ cuối cùng vẫn nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô ấy.
“Anh đã đồng ý với em là sẽ không rời xa em rồi mà”
“Nào, chúng ta quay lại mang giày vào để tránh bị cảm lạnh. Anh đang làm bữa sáng cho em, đừng lo lắng quá.”
Bạch Minh Châu nghe nói như thế thì thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta đưa cô ấy trở lại phòng ngủ rồi ngồi xuống tự tay mang giày cho cô ấy.
“Bạch Minh Châu à, chúng ta đi du lịch đi. Không cần lo thế giới bên ngoài xảy ra chuyện gì cả, chỉ cần chúng ta vui vẻ và sống cuộc sống mà chúng ta mong muốn là được”
“Có được không?”
“Đương nhiên là được. Chỉ có hai người chúng ta thôi, không có bất cứ ai khác quấy rầy chúng ta cả”
Anh ta nói bằng giọng rất chắc nịch.
“Vậy… Vậy còn con của chúng ta thì sao? Bây giờ chúng ta đi rồi thì ai sẽ chăm sóc cho con đây?”
“Anh đã nói với Ôn Thanh… anh đã nói với chị rồi. Chị ấy sẽ giúp chúng ta chăm sóc tốt cho con. Chờ chúng ta trở về thì con cũng đã lớn rồi. Chúng ta cứ đi thư giãn trước, rồi sau hãy quay về dạy dỗ cho cậu bé được không?”
“Được, lần này em sẽ nghe lời anh”
Những năm tháng vừa qua họ đã sống quá mệt mỏi rồi, vẫn luôn một mực nghe theo sự sắp xếp của người khác mà chưa hề được sống theo ý thích tự do của bản thân.
Vậy bây giờ họ sẽ làm càn mà to gan sống cho chính bản thân họ.
Hai người ăn sáng xong thì Thiện Ngôn thu dọn hành lý rồi đến chào từ biệt Cố Thành Trung.
Bây giờ với tình trạng tinh thân của Bạch Minh Châu thì tự chăm sóc bản thân còn khó, cô ấy lại càng không muốn nói chuyện với Hứa Trúc Linh.
Thiện Ngôn muốn dẫn cô ấy đi du lịch cho khuây khỏa, để cô ấy nhìn ngắm nhiều cảnh vật và tiếp xúc với nhiều người khác nhau có thể sẽ khiến cuộc sống của cô ấy dễ chịu hơn một chút.
Đương nhiên Cố Thành Trung cũng không ngăn cản mà chỉ dặn dò anh ta trên đường đi chú ý an toàn, khi nào cảm thấy mệt mỏi thì quay về.
Ôn Thanh Hoàn vẫn giúp hai người họ thu dọn đồ đạc, nhưng từ đầu đến cuối Thiện Ngôn không hề nói với cô ta dù chỉ một câu.
Mãi cho đến lúc lên xe mà anh ta vẫn không nói gì.
Ôn Thanh Hoàn vẫn luôn chờ mong, chờ mong Thiện Ngôn sẽ nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thất vọng mà thôi.