Muốn cùng người đó tương thân tương ái, muốn cùng người đó sinh con đẻ cái, muốn ở cùng người đó đến đầu bạc răng long. Nếu không phải vì Bạch Minh Châu quá tuyệt tình, anh ta sẽ không lấy Christie.
“Nhưng cậu đã có con rồi, cậu nên có trách nhiệm với mẹ của đứa bé”
“Tối hôm đó em đã uống rất nhiều, say đến bất tỉnh nhân sự. Em hoàn toàn không biết bản thân đã làm chuyện khốn nạn gì nữa. Hôm sau tỉnh lại, lúc thấy Christie nằm ở bên cạnh em, em đã muốn tự sát” Ôn Mạc Ngôn hơi đau khổ.
“Cậu không cần bọn họ nữa, phải không?”
“Phải… Bạch Minh Châu không cần em nữa, em chỉ có thể quay về làm Ôn Mạc Ngôn – người thừa kế của nhà họ Ôn. Em không thể làm chủ hôn nhân của mình, thậm chí cũng không thể lựa chọn con cái, nhưng… cái mạng này của em… vẫn có thể do em làm chủ”
“Cậu muốn làm gì?”
“Yên tâm đi, em sẽ không làm chuyện gì ngốc nghếch đâu.
Chỉ là em… muốn thay đổi cách sống của mình”
Khóe miệng anh ta nhếch lên, nở một nụ cười chua chát, trông rất cô độc và bi thương.
Cô Thành Trung lặng lẽ thở dài, cũng không tiện nói gì nhiều, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.
Cuối cùng anh không nói gì nữa, võ vai anh ta rồi lấy một chai rượu.
Không cần nói gì hết, dùng rượu để giải sầu.
Hiện giờ anh ta rất cần một cơn sảy để giải tỏa nỗi buồn.
Cố Thành Trung uống rượu để thưởng thức, còn Ôn Mạc Ngôn, trong lòng anh ta chẳng hề thấy vui vẻ nên chỉ uống rượu như uống nước.
Tửu lượng của Cố Thành Trung rất tốt nên uống rất nhiều cũng chỉ hơi ngà ngà say, nhưng rượu quý mà anh cất giữ sắp bị uống sạch rồi.
Anh cũng không đau lòng, nếu chỗ rượu này có thể khiến Ôn Mạc Ngôn cảm thấy vui vẻ, thoải mái hơn thì vẫn có thể coi là một chuyện tốt.
Bọn họ đang uống rượu thì Hứa Trúc Linh đẩy cửa bước vào, ngửi thấy mùi rượu khắp phòng liền không khỏi nhíu chặt mày lại.
Cố Thành Trung lập tức đặt ly rượu xuống, đưa cô ra ngoài.
“Em là phụ nữ đang mang thai, không ngửi được mấy thứ này đâu, em ngồi ở đây đợi anh, anh đi thay quần áo”
Cố Thành Trung chăm sóc Hứa Trúc Linh rất chu toàn, quan tâm đến từng chỉ tiết nhỏ, hoàn toàn không tìm ra được bất kỳ sai sót gì.
Anh đến phòng nghỉ tắm rửa thay quần áo, súc miệng không biết bao nhiêu lần. Sau khi chắc chắn rằng trên người mình không còn một chút mùi rượu nào nữa mới ra ngoài.
“Sao anh lại uống rượu với Ôn Mạc Ngôn trong phòng làm việc?”
“Cậu ta không vui, đàn ông với đàn ông không hay nhiều lời, uống rượu là cách dứt khoát, gọn gàng nhất”
“Vậy uống rượu xong sẽ thấy thoải mái, vui vẻ hơn ư?”
“Tạm thời là vậy. Anh cũng không biết nữa, dù sao anh cũng chưa bao giờ say quá đà. Nghĩ đi nghĩ lại anh thấy mình thật may mắn, em chưa bao giờ rời xa anh, anh cũng không đến mức phải đau khổ như vậy. Lúc nào anh cũng giữ được bình tĩnh, nghĩ nên yêu em như nào.”