Lance nắm tay cô ta, quá đối vui mừng nói.
Lucia mạnh mẽ gật đầu: “Em không yêu Cố Thành Trung nữa, chỉ có hận, em muốn bọn họ sống không bằng chết! Cố Thành Trung, Hứa Trúc Linh, là kẻ địch của em, không tra tấn bọn họ đến chết, em tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ đâu”
Đôi mắt đẹp của cô ta dữ tợn, bên trong đều là màu đỏ của máu và hận ý thấu xương.
Dùng sức nắm tay lại, móng tay màu đỏ tươi đâm vào trong thịt, không biết đau đớn.
Trong lòng cô ta chỉ có hận thù, mục đích sống của cô ta chỉ có báo thù Làm cho người tổn thương mình phải trả giá bằng máu!
Lance thấy cô ta đã quyết tâm, mừng muốn hỏng luôn, nếu có cô ta mượn sức vua Charles, không gì tốt hơn!
“Em gái, em có thể nghĩ thông suốt như vậy là rất tốt! Anh đi tìm vua Charles, để hai người sớm ngày thành hôn!”
“Được, vậy phiên anh đi chuyển lời giúp em, em đi về trước chuẩn bị cho việc kết hôn, đi trước đây”
“Đi đi, Vương phi tương lai!”
Khóe miệng Lance nhếch lên cười, muốn chạm tới mang tai luôn.
Lại không biết, nháy mắt khi Lucia xoay người, khóe miệng nhếch lên một nụ cười âm ngoan độc ác.
Anh trai ơi anh trai, anh quên rồi ư? Anh cũng làm tổn thương em nha!
Em làm việc cho anh nhiều năm như vậy, em coi anh như anh trai ruột, anh lại coi ta thành em gái, thật nực cười mà Nếu năm đó, không phải anh ta phái mình đi giết Cố Thiện Linh, sao cô ta và Cố Thành Trung lại tách ra nhiều năm như vậy, để Hứa Trúc Linh có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Lúc lợi dụng cô ta, nóng lòng muốn ép khô cô ta.
Cô ta không đòi hỏi gì cả, chỉ muốn gả cho.
người đàn ông mình yêu nhất.
Mà nguyện vọng này đã bị anh ta cứng rằn phá hủy.
Cơ hội duy nhất của cô ta là trái tim kia, anh ta lại dễ như bàn tay chiếm cho riêng mình.
Đã hủy hoại cả đời của cô ta, vậy lấy mạng trả lại đi!
Đôi môi đỏ nhếch lên, là một nụ cười trí mạng nhất.
Người càng đẹp, càng độc.
Trong khoảng thời gian này, bên ngoài sóng gió nổi lên, nhưng Cố Thành Trung lại rảnh rỗi khó có được.
Dẫn Hứa Trúc Linh đi dạo chơi ở London, ăn các loại đồ ăn ngon Chuyện ở công ty đều giao cho Cố Thiện Linh, bây giờ cả người anh nhẹ nhàng không có việc gì hết.
Hứa Trúc Linh vẫn đến chỗ phó bếp học, mà anh thì làm trợ thủ cho cô.
Chi nhánh công ty Cố Linh tổ chức họp báo, là thủ tục bàn giao cuối cùng, Cố Thành Trung phải tham dự.
Tất cả mọi người chuẩn bị vào chỗ, như Cố Thành Trung lại khoan thai đến muộn.
Lúc xuống xe mới cởi tạp dề trên người ra, đặt trên xe, hành động mờ ám này bị ánh mắt sắc bén của phóng viên nhìn thấy.
Bọn họ không quan tâm đến đề tài Cố Thiện Linh đồng tính luyến ái chút nào, dù sao cũng ồn ào huyên náo lâu như vậy, đã thành điều tất nhiên.
Bọn họ càng tò mò nguyên quyền chủ tịch này hơn, có thể nói tập đoàn Cố Linh là tâm huyết do một tay anh phấn đấu mà có, bây giờ chắp tay đưa cho người ta, chẳng lẽ không tiếc chút nào sao?
Hơn nữa gần đây truyền thông thường xuyên chụp được Cố Thành Trung mặc đồ ở nhà, đi lên siêu thị, xuống chợ, không có chuyện gì còn xếp hàng mua đồ ăn vặt.
Có thể nói cách ăn mặc vô cùng bình dân.
Mà những tin tức như vậy, cũng đã đưa tin một lần ở Đà Nẵng, bây giờ ồn ào tới nước ngoài.
“Cậu chủ, bột mì Thư ký ở bên cạnh cẩn thận dặn dò.
Lúc này Cố Thành Trung mới chú ý trên cổ tay áo có dính một vết dơ màu trắng, Anh hững hờ phủi phủi, bước lên thảm đỏ, đi vào ghế đầu.
“Thế nào? Bắt đầu chưa?” Anh hỏi Cố Thiện Linh.
“Đều đang đợi em đó, em làm gì đấy?”
“A, vợ của em muốn ăn sủi cảo, em tự bao cho cô ấy đấy. Quên hôm nay có họp báo, nếu anh không gọi cho em, em cũng quên mất”
Cố Thiện Linh nghe vậy, không thể làm gì hơn lắc lắc đầu: “Bây giờ em rất thảnh thơi nha”
“Đúng vậy, cảm ơn anh hai xử lý công việc giúp em, để em có thể bù cho cô ấy một tuần trăng mật tốt đẹp, trải qua thế giới của hai người. Đợi lát nữa em phải về trước, còn phải về nấu sủi cảo cho cô ấy đấy, cô ấy còn rất muốn ăn nhân thịt bò”
Cố Thiện Linh nghe nói như vậy, đầu đầy vạch đen, có chút dở khóc dở cười. Người em trai này của anh ấy nha, cưng chiều vợ là không ai bằng!