Anh hôn lên trán cô, hít một hơi thật sâu rồi trầm giọng nói: “Không có, sao anh lại không cần em được. Anh còn chưa cưới em nữa, anh chỉ…”
Chỉ là dù phải làm trái ý trời, không được chết tử tế thì cũng muốn cho em có được một kết thúc tốt đẹp.
Đưa em đến Kettering, sao anh có thể dễ chịu cho được?
Những lời này lặp đi lặp lại, nghẹn sâu trong cổ họng, từ từ thắt lại, nhưng vẫn không thốt ra thành lời.
Anh phải lên sẵn kế hoạch cho điều tốt nhất cũng như điều tối tệ nhất, đảm bảo lợi ích của cô cũng như không khiến cô bị tổn thương.
Cảm giác yêu một người chính là hận không thể dành hết tất cả cho người mình yêu, đào tìm đào phổi cho người đó xem “Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc rồi, anh đưa em về nhà.”
Giọng nói trầm thấp vang lên, cuối cùng anh vẫn không nói rõ ràng.
Hứa Trúc Linh gật đầu.
Hai người buông nhau ra, lúc này Cổ Thành Trung mới chú ý tới Phó Minh Tước.
Gặp lại nhau, bầu không khí có hơi kỳ lạ.
Phó Minh Tước khoanh tay trước ngực, cụp mắt xuống, bên trong ẩn chứa một cảm xúc vô hình.
“Cảm ơn anh đã cứu vợ chưa cưới của tôi. Ân tình hôm nay, Cổ Thành Trung tôi xin nợ, ngày khác sẽ báo đáp.”
“Ân tình của Phó Minh Tước tôi, anh không nhận đầu.” nổi
Anh ta cười như không cười mà nói, “Ỏ? Thật không? Vậy thì chưa chắc đâu.”
Cổ Thành Trung nhưởng mày nói.
Bị kẹp ở giữa, Hứa Trúc Linh cảm nhận được từ trường mạnh mẽ của hai người, không hiểu sao cô lại cảm thấy Phó Minh Tước và Cổ Thành Trung lại có phần giống nhau. Cho dù là ánh mắt sắc bén hay là từ trường quanh người thì đều giống như in.
Cô bị lọt thỏm ở giữa, cảm nhận được sự uy nghiệm của hai ông lớn.
Thấy bầu không khí có vẻ không đúng, cô đánh chủ động mở miệng: “Phó Minh Tước, cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi vô cùng biết ơn anh. Ân tình của tôi thì tự tôi sẽ báo đáp, không cần người khác trà giúp. Lần sau, chỉ cần đó là chuyện nằm trong khả năng của tôi thì cử việc nói với tôi một tiếng, tuy năng lực của tôi có hạn nhưng tôi sẽ làm đến cùng.”
“Trúc Linh…”
Cổ Thành Trung nghe vậy không khỏi có chút bất đắc dĩ. Lúc này cô còn xen vào làm gì?
Phó Minh Tước mím môi, đôi môi mỏng vẽ thành một đường thẳng lạnh lùng.
Vẻ mặt anh ta rất khó đoán.
Anh ta muốn đưa tay xoa đầu cô, hỏi cô tại sao lại như vậy?
Có phải cô sợ Cổ Thành Trung nhận ân tình này rối làm khó dễ anh ta nên mới nói để có tự bảo đáp án tình của anh ta đúng không? “Tôi nhớ rồi, tôi sẽ không khách sáo với cô Bàn tay giấu trong tay áo nằm chặt lại thành quyền, lặng lẽ siết chặt lại.
“Vậy thì tôi về đây, rất cảm ơn sự chiêu đãi của anh. Lần sau… lần sau để tôi mời được không?”
Dù cô không có gì để trả ơn nhưng đưa anh ta đi ăn uống vui chơi thì hắn là không thành vấn đề.
“Được!”
Phó Minh Tước đáp lại một tiếng.
Sau đó, cả hai cùng sóng vai rời đi.
Trên đường đi, Cổ Thành Trung không nhịn được mà hỏi: “Phó Minh Tước, hình như rất quan tâm đến em.”
“Thật sao? Em không rõ nữa, dù sao em cũng đâu biết anh ấy đối xử với người khác như thế nào. Tuy rằng anh ấy là một tên sát thủ máu lạnh nhưng không làm khó dễ gi em, lại còn rất hiền lành. Mặc dù em biết anh ấy rất nguy hiểm, nhưng… anh ấy cũng là ân nhân cứu mạng của em, em không thể mặc kệ anh ấy được.
Ai cũng có mặt tốt mặt xấu, anh cũng vậy. Em sẽ không đối xử với anh khác đi, và cũng không muốn đổi xử khác với ân nhân cứu mạng của mình.”
“Trúc Linh, anh mới hỏi em có một câu thôi, nhưng em lại trả lời anh nhiều cầu như vậy. Đừng căng thẳng, anh không cấm em kết bạn với người khác mà. Em có bạn bè thì có thể giúp đỡ em ở những lúc nguy hiểm khó khăn, vậy thì càng tốt
Hừa Trúc Linh nghe vậy mới thở phào nhẹ nhóm: “Em còn tưởng anh muốn em tránh xã Phó Minh Tước nữa đây “Đúng là Phó Minh Tước rất nguy hiểm. Mấy năm nay lại thường hay đi lại ở London, thế lực trong tay không nhỏ. Người này có tài lãnh đạo bẩm sinh, đã thâu tóm được thế lực ngầm của London và một vài thể lực trộm cướp ở biên giới. Lực lượng anh ta có được hiện giờ khá lớn. Nghe nói gần đây anh ta còn cổ ý liên lạc với phần tử khủng bố để thương lượng làm ăn nữa.”
“Phần tử khủng bố? Cái loại mà hay đánh bom mấy tòa nhà á hà?” Hứa Trúc Linh có hơi sợ hãi.
“Không chỉ như vậy, mỗi một tổ chức đều có một người đứng đầu, một trật tự, mà Phó Minh Tước lại là người có năng lực như thế. Anh ta tự lấy mình làm trung tâm, thiết lập nên một trật tự mới. Đó là lý do tại sao Lance rất kiêng kỵ anh ta, hiểu chưa?”
“Phó Minh Tước lợi hại vậy à?”
Có Thành Trung thấy có lộ ra về mặt kinh ngạc thì không khỏi bất lực nói: “Rồ ing là người đàn ông của em lợi hại hơn mà.”
“Này, anh đang ghen bóng ghen gió gì đấy? Hứa Trúc Linh bĩu môi, bắt mãn nói.
“Vợ anh xinh đẹp quá nên không thể không để phòng được. Cô bé, bây giờ mặt mũi em phát triển hơn, đã trở thành một cô gái duyên dáng mảnh mai rồi.”
Anh vừa lái xe vừa nắm chặt tay cô, có hơi dùng sức, một lớp mồ hôi mỏng thấm ướt lòng bàn tay cả hai.
Cô cảm nhận được, trái tim khẽ run lên.
Hình như anh đang lo lắng cô lại biến mất nên muốn giữ chặt cô bên cạnh mình.
“Vậy nên anh đã nhặt được báu vật rồi đó.”
“Đúng vậy, nếu số mệnh đã sắp đặt cho chúng ta gặp nhau, quen nhau rồi yêu nhau thì chúng ta nên ở bên cạnh nhau, chắc chắn sẽ có kết quả tốt đẹp.”
“Đương nhiên rồi, nói sao thì ông trời sẽ không đùa giỡn chúng ta đâu. Là người nào đó cử đi theo tẩy não cho em, nói chúng ta là một cặp trời sinh, nhưng em lại rất tin điều đó.” Cô cười nói.
Đã từng, cô tự vấn bản thân không biết bao nhiêu lần, cảm thấy mình không xứng với Cổ Thành Trung, còn muốn chạy trốn đi thật xa.
Nhưng anh lại không thể buông tay, tự tay kéo cô trở lại bên mình hết lần này đến lần khác.
Hai người các cô nên ở bên nhau, nên nam tay nhau trọn đời.
Cô tin.
Tin đây là ý trời, là định mệnh, là số phận.
Cổ Thành Trung nghe thấy thế thì nở nụ cười, nhưng không phân biệt được là vui mừng hay là chưa xót, cũng có lẽ là cả hai.
Anh vẫn luôn rất kiên định, nhưng đột nhiên lại có một mụ phù thủy xuất hiện, đánh sập cả bàn cờ của anh.
Anh cần phải bố trí lại một lần nữa. Lần này là đứng giữa cái chết… và sự sống.