Đó không phải ai khác mà chính là Phó Minh Tước.
“Là anh? Anh vào đây bằng cách nào?”
“Một sát thủ đang muốn giết cô thì đương nhiên sẽ tự có cách vào được đây thôi. Mấy tên rác rười mà có nuôi cũng vô dụng quá đấy. Tôi đã đến đây nghe cô luyên thuyền cả nửa ngày trời mà vẫn không có người nào chú ý đến tôi cả “Xem ra tôi phải thuê anh với giá cao để dạy dỗ lại vẽ sĩ cho tôi rồi “Cô nghĩ mình là ai chứ? Anh cô còn không mới nổi tôi nữa là
Phó Minh Tước nói chuyện không nề mặt ai cả, từng câu từng chữ như thể đang tát vào mặt cô ta vậy.
Lucia tức giận đến mức đỏ bừng cả mặt, trồng cứ y như là gan lợn.
“Phó Minh Tước, đúng là anh có bản lĩnh rất lớn, nhưng đây là thái độ của anh khi nói chuyện với tôi sao? Chẳng lẽ… một xã hội đen nho nhỏ mà lại có thể so sánh với cả Kettering a?”
“Nhưng trước khi chết, năng lực của tôi có thể giết cô là đủ rồi. Đừng kiêu ngạo trước mặt tôi, tôi thấy chưởng mắt lắm. Ngay cả anh trai cô cũng rất khách sáo lúc nói chuyện với tôi nữa kìa. Ngoài ra, tôi đã liên minh với xã hội đen, hải tặc, phần tử khủng bố của nước Mỹ rồi. Vậy nên… đừng quá xem thường tôi. Tôi chỉ là một sát thủ nghiệp dư, thân phận thật sự của tôi chi là một kẻ chuyên tập hợp mấy tên cặn bã lại một chỗ rồi hưởng chút béo bờ mà thôi.”
“Được lắm! Phó Minh Tước, anh cho tôi biết, tại sao tôi không thể động tới cô ta hài “Con tôi, gọi cô ấy là mộ Phó Minh Tước cười nói, trong nụ cười của anh ta lại xen lẫn một loại hơi thở tà ma nhưng quyến rũ khó tá.
Lucia nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể nhận thua mà thả người đi.
“Cô bé, lại đây.”
Phó Minh Tước vẫy tay, Hứa Trúc Linh chuồn qua rồi trốn sau lưng anh ta.
Đồng thời, anh ta cũng buông lòng con dao ra. Lúc này, mấy tên vệ sĩ lập tức xông tới.
“Vô dụng, lui ra hết đi.”
Lucia tức giận quát lên. Đúng là nuôi ong tay áo, toàn một lũ vô tích sự “Cam on.”
Phó Minh Tước nói xong, dắt tay Hứa Trúc Linh rời
Cô vùng vẫy vô ích nên chi đành mặc kệ để anh ta di. dắt mình đi.
Hai người rời khỏi chỗ của Lucia, thấy được ảnh mặt trời một lần nữa.
Anh ta không ra ngoài bằng cửa chính, vì biết chắc có người đang ở cửa chính chờ cô đi ra. Lúc này, anh ta vẫn chưa muốn bị người khác quấy rày đầu.
“Đại nạn không chết, tất có phúc về sau. Cảm ơn anh đã cứu tôi May là anh tới rất đúng lúc, nếu không tôi đã phải chịu khổ rồi.”
“Cổ Thành Trung bị gì vậy, sao lại có thể để một mình cô ở lại một nơi nguy hiểm như nhà Kettering này chứ? Hay là anh ta cảm thấy cô sống lâu quá nên muốn cho cô tới gặp Diêm Vương sớm hả?”
“Tôi…”
Hứa Trúc Linh nghe vậy thì có hơi khó chịu. Đã lâu rồi cô không được nói chuyện với Cổ Thành Trung một cách vui vẻ thoải mái. Dường như lần nào cô gọi điện thoại cho anh thì anh cũng có việc bận, không có lúc nào rành rồi cả.
Phó Minh Tước thấy vẻ mặt buồn bực của cô thì mím môi lại, sờ đầu cô rồi nói từng chữ một: “Đừng sợ, dù Cổ Thành Trung không đến bảo vệ cô, thì tôi cũng sẽ bảo vệ cô.”
“Cảm ơn.”
Hứa Trúc Linh chân thành nói lời cảm ơn.
Yêu ai thì yêu cả đường đi lối về, bởi vì tình cảm dành cho người vợ đã khuất của mình nên anh ta văn luôn quan tâm đến cô, “Tôi đưa cô ra ngoài cho khuây khỏa một chút. Tôi thấy nơi này đối với cô cũng không tốt lành gì.”
“Vậy tôi đi nói với Diên một tiếng “
“Không cần đầu! Tại mắt của bọn họ rất rắc rối, phức tạp. Bên này cô vừa được cứu thì bên kia tin tức sẽ lập tức đến tại Diên.” Anh ta giữ chặt cổ tay cô rồi nói: “Ra ngoài chơi vui vẻ trước đi, xem như là báo đáp ơn cứu mạng của tôi.”
Hứa Trúc Linh gật đầu thật mạnh. Dù sao thì trong khoảng thời gian này, cô cũng không được vui vẻ gì nhiều.
Đây cũng là lần đầu tiên cô được tận mắt chứng kiến năng lực thật sự của Phó Minh Tước.
Kettering được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy mà đối với anh ta lại chi như chốn không người.
Rõ ràng là có cảm biến và camera ở khắp mọi nơi nhưng anh ta luôn có thể trốn trong điểm mù mà rời khỏi.
Hơn nữa còn thành công tránh được tất cả các bảo vệ. Thậm chí, cô còn nghi ngờ là có thể người của nhà Kettering cũng không biết được mấy điểm mù này ở đâu nữa.
Hai người thành công đi ra ngoài nhưng phải hơn 206 chục phút sau mới trộm được một chiếc xe.
Hứa Trúc Linh ngưỡng mộ giơ ngón cái lên. Cái gì gọi là kỹ năng tấn công chuyên nghiệp, xem như cô đã hiểu được rồi.
“Đây không phải chuyên môn của tôi.”
Nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của cô, Phó Minh Tước có chút vui vẻ.
“Vậy chuyên môn của anh là gì?”
“Là người cai trị.
Bốn chữ nhàn nhạt, nhưng lại mang theo khí phách không gì sánh kịp.
Người cai trị…
Có người từ khi sinh ra đã là người cai trị ngồi tít trên cao, có thể chi phối được tất cả mọi thứ.
“Hôm nay có thể gặp được Minh Diệp không?”
“Bây giờ con bé đang ở với bố tôi, e là không gặp được.”
“Anh còn có bố ư?” Hứa Trúc Linh chưa bao giờ nghe anh ta đề cập tới nên có hơi kinh ngạc.