Anh chưa từng than thở, nhưng lần này anh đã nói hai chữ “đau khổ với cô.
“Cố Thành Trung, em không thể ngăn cấm anh, em biết anh cố chấp sáu năm rồi, rất khó từ bỏ. Nhưng anh phải hiểu, em sẽ luôn ở bên anh, không cần biết sẽ xảy ra những gì, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, em cũng sẽ ở cạnh anh, anh biết không?”
“May mắn còn có em”
Anh nhẹ nhàng nói ra mấy chữ này, tâm trạng bình ổn đi nhiều.
Cũng may còn có cô nhóc này ở bên cạnh, nếu không… anh sẽ phát điên mất.
Ngày hôm sau, họ đến quảng trường John.
Hứa Trúc Linh không yên tâm, cô sợ Cố Thành Trung bị thương rồi không ai đưa anh đến bệnh viện Vốn dĩ Cố Thành Trung không muốn đưa cô theo, nhưng cô quá cố chấp.
“Em biết rõ lựa chọn của anh, em sẽ không ngăn cản anh, nhưng anh không được đẩy em ra.
Tuy rắng em không thể chịu đau thay anh, nhưng em có thể ở cạnh anh. Em đủ dũng cảm nhìn anh bị thương nhưng em không đủ dũng cảm để bị mất anh”
“Em không muốn anh bị thương, em không biết, em chỉ có thể lo lắng. Em nhìn thôi cũng được, em có thể bầu bạn với anh”
“Vậy nên đừng đẩy em rai”
Cô nói từng chữ một, bóng lưng nhỏ bé quật cường đứng thẳng, làm anh không có lí do gì để từ chối.
Anh ôm cô vào lòng, nâng niu mái tóc cô, dịu dàng nói: “Trúc Linh, kiếp này có thể ở cạnh em đúng là may mắn cả đời của anh”
“Em cũng vậy”
Sau đó, anh nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, đưa cô tới sàn quyền anh.
K đã tới trước, còn có Josh và .Jane.
“Anh tới K bình tĩnh nói, không thể nghe ra bất kì hỉ nộ ái ố nào trong giọng điệu của anh ta.
Hứa Trúc Linh chưa từng thấy cảm xúc nào.
trên mặt K, lúc nào cũng là điềm nhiên không gợn chút sóng như vậy.
Đôi mắt đen tuyền giống như chiếc giếng sâu, đen đặc u ám, không thể đọc hiểu bất cứ cảm.
xúc nào.
Cô có thể cảm giác được K là một người cực.
kì bình tĩnh, hướng nội, người khác không thể đoán được anh ta đang nghĩ gì.
Kiểu người này rất bí ẩn.
Nhưng lại không làm người ta cảm nhận được sự nguy hiểm, ít nhất không có địch ý với họ.
“Bắt đầu liền đi”
Cố Thành Trung quả quyết, hy vọng mau chóng biết được đáp án, mau chóng kết thúc mọi thứ.
K gật đầu, đưa găng tay boxing và đồ bảo hộ răng cho anh.
K mang găng tay và đồ bảo hộ vào, toan lên sản, Josh kéo lấy tay anh ta, cau chặt hai chân mày.
Lời khuyên nhủ đến bên miệng rồi vẫn khó mà nói ra.
Cuối cùng, Josh run rẩy buông tay ra, nhìn K bảng ánh mắt phức tạp, nói: “Bảo vệ tốt bản thân”
K gật đầu, trèo qua rào bảo hộ lên sàn đấu.
Cố Thành Trung cũng chuẩn bị xong, quay đầu nhìn Hứa Trúc Linh một cách thâm tình.
Trái tim cô từ lúc bước vào sàn đấu đã bắt đầu treo lơ lửng, giống như giây tiếp theo sẽ bật ra khỏi cổ họng.
Nhưng… cô không thể để anh nhìn thấy sự lo lắng của mình, sợ sẽ làm anh phân tâm.
Cô miễn cưỡng cười với anh, có thể cảm ni được nụ cười của mình rất kiên cường, rất khó coi.
Anh mím môi cười, véo má cô rồi nói: “Tin anh không?”
“Tin* Cô gật đầu thật mạnh.
“Đợi anh”
Anh thốt ra hai chữ, theo sát phía sau.
Hai người làm nóng người xong, đập găng tay hai cái, phát ra âm thanh nặng nề, tiếp đó bắt đầu tung đòn qua lại.
Chiến đấu giữa những người đàn ông không cần ngôn ngữ, mỗi đấm đều mang theo lưồng khí từ lực đạo, rít lên trong không trung, Dường như họ không cảm thấy đau, cũng không biết mệt, điên dại nhiệt liệt, đứng vững trên sàn đấu, không ngã xuống.
Không thể xem thường thực lực của K, hai người đánh hết mười phút, bất phân thắng bại, sức lực ngang hàng.
Trên người cả hai bắt đầu xuất hiện vết bầm tím, nhưng vần tiếp tục như cũ.
Mồ hôi rơi vã trên sàn đấu, giống như đang giải toả cảm xúc một cách biến tướng, người dưới sàn đấu cũng nghẹt thở theo.
Hứa Trúc Linh bịt miệng, sợ lúc nhìn thấy Cố Thành Trung bị đánh thì bản thân lại mất kiếm soát mà kêu thành tiếng.
Tâm lí Josh tốt hơn cô nhiều, có lẽ là vì anh ta là đàn ông.
Anh ta đứng dưới sàn đấu, hai tay đặt sau lưng, im lặng nhìn.
Nhưng Hứa Trúc Linh không biết hai tay của Josh lúc này đã trở nên trắng bệch, mất đi huyết sắc.
.Josh có được huy hoàng như hôm nay rõ ràng không thiếu được sự trợ giúp của K, hai người là anh em vào sinh ra tử, có thể hy sinh vì nhau. Sáu năm trước anh ta cứu K, cũng có thể xem như hai người đã quen biết từ trước, anh ta rất tán thưởng tài hoa của K.
Anh hùng tương ngộ thì khi nào cũng trân trọng nhau, K lúc đó không giống bây giờ, anh ta hoạt bát niềm nở, thích kết bạn bốn phương, cũng có lí tưởng của riêng mình. Thế mà… cuối cùng, anh ta lại trở nên như bây giờ, biến thành loại người mà bản thân K ghét nhất.