“Nhưng em rất thích Minh Diệp, không biết vì sao, em luôn có cảm giác rất thân thiết với đứa nhỏ này, không nhịn được mà muốn quan tâm con bé. Một đứa bé trong gia đình đơn thân rất đáng thương mà.” Hứa Trúc Linh xoay người, chui vào trong lòng ngực anh, nghịch ngợm dây áo ngủ của anh: “Sau này chúng ta đều phải thật hạnh phúc, không được làm con của chúng ta trở thành đứa trẻ mất bố, có được không?”
“Anh còn chưa nghĩ tới việc có cơn hay không chuyện này đối với anh là một chuyện rất xa xôi, anh có thể ở bên cạnh em là đã cảm thấy thoả mắn rồi. “Anh không cần có con sao? Nhưng em muốn mà vậy em đi tìm người khác sinh”
“Em dám!”
Hứa Trúc Linh còn chưa nói xong, bên tại đã truyền đến âm thanh hung tợn của Cổ Thành Trung nghe rất âm trầm, xem ra là thật sự tức giận.
Cô rụt đầu lại, tỏ ra đáng thương nói. “Anh Cả tha mạng, em không bao giờ nói hươu nói vươn nữa. Chúng ta thuận theo tự nhiên có được không? Có thì có, không có thì luôn luôn chuẩn bị tinh thần, được không?”
“Vậy thì cũng phải chở tới lúc em hợp pháp gả cho anh rồi nói.” Anh kéo cô vào lòng, nói: “Không còn sớm nữa rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Hứa Trúc Linh gật đầu, cảm thấy thoả mãn đi ngủ. Giấc ngủ này cực kỳ ngon giấc.
Ngày hôm sau, cô muốn đi thăm Minh Diệp, hôm nay là cuối tuần, chắc chắn là Minh Diệp ở nhà.
Cổ Thành Trung rất hẹp hòi, không cho cô đi một Minh mình nên nhất quyết muốn đi cùng cô.
Những người mở cửa lại chính là Minh Diệp, giấy phút nhìn thấy Hứa Trúc Linh, cô bé lao thẳng vào trong lòng ngực CÔ “Me!”
“Làm sao vậy, bố con đâu rồi?”
“Tối hôm qua sau khi mẹ đi về, trong nhà đột nhiên có rất nhiều người tới, có một người phụ nữ xấu xa đưa bố đi rồi. Bố nói con ngoan ngoãn ở nhà, nếu buổi sáng vẫn chưa thấy bố về thì con sẽ gọi điện thoại cho mẹ.”
“Mẹ, những người đó là ai, vì sao lại muốn bắt bố. Bố của con là người tốt mà!”
Câu nói cuối cùng khiến Hứa Trúc Linh không trả lời được.
Cho dù hai tay Phó Minh Tước dính đầy máu, nhưng ở trước mặt con, anh ta là một người cha rất dịu dàng cần thận.
Vợ sinh con xong lập tức qua đời, mấy năm nay đều là anh ta nuôi dưỡng Minh Diệp.
Con người không ai là hoàn hảo, Phó Minh Tước ở trước mặt toàn thế giới là một người xấu, nhưng ở trong lòng Minh Diệp, anh ta là người cha vĩ đại nhất. Cô ôm lấy Minh Diệp, lau nước mắt trên khỏe mắt câu rồi quay đầu nhìn về phía Có Thành Trung Anh giúp em tìm Phó Minh Tước nhé, anh ta không thể đốt nhiên mất tích được “Được, anh bảo Khương Anh Tùng đi điều tra xem.”
Hứa Trúc Linh gật đầu rồi đưa Minh Diệp đi vào, làm bữa sáng cho cô bé
Điều cô lo lắng chính là kẻ thù của Phó Minh Tước tìm tới đây, nhờ đâu thật sự có nguy hiểm, vậy thì rất khó giải quyết.
Hai mắt Minh Diệp đẫm nước mắt mông lung nhìn cô: “Mẹ, có phải bố không cần con nữa phải không?”
Hứa Trúc Linh nghe vậy thì trái tim lập tức mềm nhũn, ôm cô bé vào trong lòng, vuốt ve đầu cô bé.
Minh Diệp cảm nhận được cái ôm của cô, nước mắt như là sợi dây chuyển trân châu bị đứt, làm ướt quần áo của cô.
Cô đau lòng nói: “Không đâu, bố con sẽ đã trở lại, bố chỉ đi ra ngoài có chuyện. Bố không ở nhà, mẹ ở với Minh Diệp được không? Minh Diệp không muốn ở bên canh mẹ sao?”
“Muốn, nhưng con muốn bố mẹ ở cùng nhau hơn. “Chúng ta cùng chờ bố về được không?
Có nhẹ nhàng nói, cực ký kiến nhân với đứa bé này.
Cô nhìn thấy Minh Diệp là lập tức nhớ đến Có Có, một đứa chỉ có mẹ, một đứa chỉ có bố.
Tuổi này vốn nên ngây thơ hồn nhiên, nhưng hai đứa đều phải chịu đựng quá nhiều rồi.
Trẻ con là vô tội, cô vẫn tin vào điều này.
Cô làm cơm sáng cho Minh Diệp, ánh mắt Cổ Thành Trung nhìn cô đầy ẩn ý, muốn nói rồi lại thôi.
Cô biết Khương Anh Tùng bên kia đã có tin tức rồi. Cô lấy cớ vào phòng bếp làm trứng trần, kéo theo Cổ Thành Trung đi vào. “Sao rồi?” Vừa vào cửa, Hứa Trúc Linh lo lắng hỏi. “Nếu anh nói với em là tình huống không lạc quan lắm, em sẽ từ bỏ không?”
“Vậy cũng phải xem xem tình huống như thế nào đã, rốt cuộc là ai?”
“Nhà họ Quý ở ngoại thành phía Tây.” Cố Thành Trung năng nề thốt lên bồn chữ.