Mẹ tôi và em trai đi theo phía sau.
Lúc qua đường tôi vẫn đang suy nghĩ đợi lát nữa dẫn em trai đi đâu ăn cơm.
Mẹ tôi đột nhiên gào lên với tôi: “Tô Thanh Thanh! Mày không trông chừng em trai mày à!”
Tôi quay đầu lại, thì ra là một chiếc xe đúng lúc chạy qua quẹt vào em tôi, may mà mẹ tôi đã kéo nó ra phía sau.
Tôi đang muốn giải thích thì, ầm –
Lúc ngã xuống đất, tôi nhìn ấy ánh mắt sợ hãi của mẹ, vậy mà lại không cảm thấy đau, chỉ muốn nói một câu:
“Ôi, cuối cùng mẹ cũng nhìn thấy con rồi.”
===
Đến kiếp này thì càng không cần nói nữa.
– — Tầng lớp sinh ra bạn đã được định trước rồi.
Tôi luôn được tiểu nương ân cần dạy bảo rằng phải nhịn, phải nhường, phải lấy lòng.
– — Lấy lòng đích tỷ, lấy lòng chủ mẫu, lấy lòng cha mình.
Nếu sống không tốt, bản thân tôi thì không sao, nhưng người chịu khổ là tiểu nương.
Tiểu nương của kiếp này một lòng một dạ đối xử tốt với tôi, tôi không nỡ để bà ấy chịu khổ.
Cho nên bây giờ muốn tôi thẳng lại cái sống lưng đã cong được hai kiếp, mạnh dạn thẳng thắn gây rắc rối cho người khác, tôi…
– — Chân tôi mềm nhũn.
[Có tiền đồ chút đi.]Giọng nói của Tiêu Kỳ vang lên trong não, [Trẫm chống lưng cho ngươi.] [HẾT CHƯƠNG 12]