“Nếu ngươi dám phạt hắn, ta sẽ trở về nói với Diên nhi không cho nó nhận ngươi làm cha nữa. Ngươi cũng biết Diên nhi thích Danh Thần thế nào rồi.”
Tử Hằng siết chặt bàn tay, cố gắng kìm nén cảm xúc muốn rút kiếm chém người. Danh Thần là thuộc hạ của hắn, dám tùy ý đem người của hắn đi, vậy mà hắn lại không thể trừng phạt người của mình. Có cái lý nào như vậy?
“Chủ tử, thuộc hạ tự biết tội của mình. Sau khi trở về thuộc hạ sẽ tự đi lãnh phạt.”
Tử Hằng liếc nhìn Danh Thần. Cũng xem như biết điều.
“Chuyện đó ta sẽ tính toán với ngươi sau. Trước mắt trở về đã.”
Danh Thần cúi đầu.
***
Phi Diên lúc này đang ở khách điếm cùng với Lục Ly. Nhìn thấy Hồng Thanh trở về, thằng bé khóc oà lao vào lòng cha mình. Hồng Thanh cũng ôm chầm lấy nó và khóc. Hắn càng sâu sắc nhận ra một điều rằng chỉ riêng Phi Diên hắn sẽ không bao giờ rời bỏ thằng bé một lần nữa.
Từ lúc cha mình trở về, Phi Diên cứ bám lấy cha mình không buông, dường như nó sợ chỉ cần mình buông ra cha sẽ lại chạy mất. Thậm chí đến lúc đi ngủ, Phi Diên cũng ôm chặt lấy cánh tay Hồng Thanh không chịu buông. Phải đợi đến lúc thằng bé ngủ say hắn mới có thể từ từ gỡ tay nó ra.
Sau khi rời khỏi phòng Phi Diên, Hồng Thanh mới quay lại phòng của mình. Tử Hằng đã chờ sẵn ở đó. Tâm trạng của y có vẻ hồi hộp. Thái độ lúc chiều gặp nhau của Hồng Thanh rất nghiêm trọng khiến Tử Hằng lo lắng và hoang mang. Hắn không nhớ mình đã làm gì khiến Hồng Thanh giận dữ đến như thế. Không lẽ Hồng Thanh phát hiện ra thân phận thật của y rồi? Nhưng cho dù là vậy cũng có cần phải hận đến mức bỏ đi thế không?
Hồng Thanh kéo ghế ra ngồi đối diện với Tử Hằng. Tử Hằng nhanh chóng rót trà nóng đẩy về phía y, sau đó ngay ngắn ngồi đợi.
Hồng Thanh lúc này đã bình tĩnh hơn. Hắn đã suy nghĩ và cảm thấy cần phải cho Tử Hằng biết tất cả mọi chuyện. Dù sao Phi Diên cũng là con đẻ của y, y có quyền biết sự thật. Dù sao nếu không nói rõ ràng mọi chuyện Tử Hằng cũng sẽ không để cho hắn yên. Sau khi phát hiện ra toàn bộ sự việc cơn giận của hắn không ngừng tăng lên. Hắn cảm thấy mình không thể kìm nén thêm được nữa. Hắn muốn xả giận.
“Ngươi còn nhớ rõ cái đêm cách đây hơn năm năm, lúc ngươi trúng xuân dược chứ?”
Tử Hằng giật mình. Không lẽ Hồng Thanh giận hắn chỉ vì hắn cưỡng bức cô gái đó? Nhưng hắn không cố ý. Khi đó hắn bị trúng xuân dược mà.
“Ta dĩ nhiên là nhớ. Suốt từng ấy năm ta chưa bao giờ có thể quên được. Ta vẫn luôn tìm cô gái đó nhưng lực bất tòng tâm. Trời khi đó quá tối, ta lại không được tỉnh táo nên không thể nào nhớ được gương mặt của cô ấy. Không tìm được cô ấy ta luôn cảm thấy rất áy náy.”
Hồng Thanh nhíu mày không nói gì nhưng ánh mắt lại nhìn Tử Hằng đầy căm hận. Tử Hằng giật mình.
“Thanh nhi, không lẽ… người đó là người thân của ngươi ư?”
Hồng Thanh vẫn im lặng. Tử Hằng cho đó là câu trả lời. Y đứng bật dậy, tiến đến bên cạnh hắn, nắm lấy cánh tay hắn nói:
“Là người thân của ngươi nên ngươi mới căm hận ta phải không? Cô ấy đang ở đâu? Đưa ta đến gặp cô ấy. Ta sẽ xin lỗi, sẽ làm bất cứ điều gì để cô ấy có thể tha thứ cho ta. Nếu cô ấy muốn ta có thể dùng kiệu tám người khiêng rước cô ấy về.”
“Khỏi cần. Người đó không muốn đâu.”
“Vậy cô ấy muốn điều gì? Ngươi nói cho ta biết đi. Ta sẽ cố gắng đáp ứng.”
“Ta đã nói là không cần.”
“Vậy thì ít nhất hãy đưa ta đến gặp cô ấy được không? Cô ấy đang ở đâu?”
“Ở đây, ngay trước mặt ngươi.”
Tử Hằng dường như vẫn hoang mang chưa hiểu. Hồng Thanh quay qua nhìn thẳng vào mắt y và nhấn mạnh từng từ một:
“Chính là ta.”
Tử Hằng mở to mắt sửng sốt. Cả người cứng đờ.”
“Ta chính là người đã bị ngươi cưỡng bức vào cái đêm hôm đó đấy. Không ngờ phải không?”
Tử Hằng sửng sốt há hốc miệng, dường như không dám tin vào những gì mình nghe thấy. Môi hắn mấp máy một hồi mới lúng túng nói:
“Sao… sao có thể như vậy được? Cho dù khi đó tinh thần của ta không được tỉnh táo lắm nhưng ta không thể nhầm được. Cái đó… cái thứ đó chỉ có ở trên người nữ nhân, làm sao mà ở trên người nam nhân như ngươi được?”
“Ta là người song tính, nghĩa là trên cơ thể xuất hiện cả hai bộ phận của cả nam và nữ. Cứ xem như vì vậy mà ngươi nhầm lẫn đi. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa ngươi được phép làm như vậy với ta.”
Tử Hằng kinh ngạc không nói nên lời.
“Khi đó ta vừa mới bị một đám côn đồ đánh đập cho suýt chết, cơ thể còn chưa kịp bình phục đã bị tên khốn ngươi đè xuống cưỡng bức. Y phục của ta bị ngươi xé rách, ta buộc phải trộm áo của ngươi đi sau đó lại đem bán để lấy tiền nuôi bản thân. Sau đó lại vì bị truy đuổi mà chuyển đến Tân Xuân tiếp tục làm nghề nhặt rác kiếm sống.”
“Chỉ vì tên khốn ngươi mà ta mang thai. Một nam nhân như ta lại mang thai, ngươi có hiểu chuyện đó tủi nhục và khổ sở như thế nào không? Ta muốn bỏ cái thai nhưng không dám vì sợ mất mạng. Suốt chín tháng mười ngày ta mang thai, đi ra đường lúc nào cũng phải cải trang thành nữ nhân, trùm đầu kín mít, mang nỗi ô nhục khắp nơi rằng không chồng mà chửa. Đến khi sinh Diên nhi, chỉ vì ta là nam nhân mà người đỡ đẻ không biết đỡ đẻ, xém chút thì mất mạng.”
“Quanh ta từ đầu đến cuối không có một ai giúp đỡ ngoài một bà lão gần bảy mươi tuổi. Bà ấy ở bên giúp đỡ ta nuôi Diên nhi đến khi thằng bé hai tuổi thì mất vì bà ấy bị bệnh nặng mà ta thì không có tiền. Đến cuối cùng chỉ còn lại hai cha con nương tựa vào nhau mà sống.”
“Ta sinh Diên nhi mà không có sữa. Hàng ngày ta đều phải chạy đi năn nỉ người này người kia xin ít sữa cho con. Suốt từng ấy năm nuôi thằng bé, ta đã phải vất vả một mình lăn lội làm đủ mọi nghề để có tiền nuôi con. Ngươi có tưởng tượng được những ngày tháng đó ta đã phải khổ sở như thế nào không?”
“Ta vô sỉ, ta hám tiền, đem cả con đi nhặt rác, không cho con được một tương lai tốt đẹp, không có tư cách làm cha. Cuộc sống khốn khổ khốn nạn, đẩy tủi nhục của ta suốt từng ấy năm qua. Tất cả những chuyện này đều là do ngươi ban cho. Ta không nên hận ngươi hãy sao? Không nên căm ghét ngươi hay sao?”
Hồng Thanh túm cổ áo của Tử Hằng mà gào lên với gương mặt đầm đìa nước mắt từ khi nào:
“Ta hận ngươi! Cả đời này ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!”
* Ca này khó quá. Ngươi liệu mà tìm cách dỗ vợ đi.