Bạch Hiểu có chút bối rối: “…… Điện hạ?”
Tang Phong không nói gì, nhưng đồng tử vốn dựng đứng lên đã dần dần khôi phục như ban đầu, ánh mắt mang theo cấp bách và khát cầu cũng từ từ bình tĩnh, thay vào đó là nghi hoặc và lo âu.
Biến mất rồi.
Mùi hương mãnh liệt đến mức như muốn ăn mòn lý trí hắn, vừa rồi, trong nháy mắt kia đã biến mất.
Mày Tang Phong khẽ nhăn lại, hắn đảo mắt qua Bạch Hiểu và phòng rửa mặt phía sau cậu, rồi như phát hiện ra gì đó, Tang Phong đột nhiên bước đến chỗ Bạch Hiểu một bước.
Bạch Hiểu cả kinh.
Khoảng cách giữa hai người vốn chỉ hơn một bước, mà lúc này đã vượt qua mức phòng ngự an toàn của Bạch Hiểu, động tác của hắn làm cậu cảm giác được sự uy hiếp, theo bản năng mà muốn lui về phía sau.
Có điều cậu vừa mới cử động, đã bị một bàn tay to bắt lấy gáy, sau đó cậu không chỉ không lùi lại phía sau, mà ngược lại thân thể còn theo lực tác động mà nghiêng về phía trước, nửa người trên trực tiếp đâm vào lòng Tang Phong.
Thân thể chàng trai cứng ngắc, làm chóp mũi Bạch Hiểu có hơi đau.
Sau đó Bạch Hiểu ngửi được một mùi hương nhàn nhạt từ bột giặt lưu lại trên áo sơmi, còn có, nhiệt độ và hormone tỏa ra qua làn da của chàng trai.
Trong nháy mắt, mặt Bạch Hiểu đỏ bừng.
Nhưng Tang Phong lại không nhận ra cậu khác thường.
Hắn bắt được Bạch Hiểu, bởi vì hắn cảm giác được trên người cậu vẫn còn mùi hương xót lại.
Tang Phong cúi đầu, ngửi nhẹ vào đỉnh tóc Bạch Hiểu, giống như một con dã thú đang tìm kiếm thức ăn, cẩn thận không buông tha bất kỳ chỗ nào.
May mắn thay, hắn tìm đúng rồi.
Hương vị kia đã rất nhạt, hơn nữa còn đang dần biến mất, nhưng không hề nghi ngờ, nơi phát ra chính là trên người Bạch Hiểu.
Tang Phong không chịu nỗi dụ hoặc, đầu hắn càng lúc càng thấp, thẳng đến khi chóp mũi chạm vào da đầu cậu.
Rất ấm.
Cũng rất lạnh.
Bạch Hiểu cảm giác được đỉnh đầu bị đụng vào, sau đó thân thể không tự giác mà run nhẹ, giống như nhánh xấu hổ bị người ta mạo muội chạm vào.
Cuối cùng Tang Phong cũng nhận ra Bạch Hiểu đang quẫn bách, hắn cúi đầu nhìn xuống biển tóc đen cuốn lại như rong biển của cậu, sau đó buông lỏng tay ra, hơn nữa còn chủ động lui về phía sau một bước.
Tiếp theo, Tang Phong liền thấy được khuôn mặt và hai tai đỏ bừng, cùng với đôi mắt ướt dầm dề của Bạch Hiểu.
Mà cảm xúc trong ánh mắt kia, tuy rằng Tang Phong chưa từng trải qua, nhưng hắn không nhầm lẫn được.
Tang Phong ngẩn người, sau đó hắn mới ý thức được hành động của bản thân làm Bạch Hiểu hiểu lầm, nhưng tệ hơn chính là, giờ đây hắn không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý.
Tang Phong có hơi áy náy, vô cùng day dứt nhìn Bạch Hiểu: “Xin lỗi.”
Trong đầu Bạch Hiểu lúc này như bị bong bóng màu hồng phấn lấp đầy, lúc radar tình yêu bật đến mức cao nhất, Bạch Hiểu nhạy bén bắt được áy náy và hối lỗi trong Tang Phong.
Sau đó, đầu óc sắp sôi trào của cậu đã bị ướp lạnh.
Tạm thời nhiệt độ trên mặt không giảm xuống, nhưng Bạch Hiểu đã khôi phục lại trạng thái tự nhiên. Cậu không phải không xấu hổ mà cười cười, sau đó hỏi: “Xin hỏi là có chuyện gì sao?”
Tang Phong lắc đầu, nói: “Quấy rầy rồi, ngủ ngon.”
Nói xong, hắn gật đầu với Bạch Hiểu, sau đó xoay người rời đi.
Lúc này, gà con vẫn đang kéo ống quần Tang Phong cũng chịu nhả ra, thẳng đến khi bóng dáng hắn biến mất ngoài cửa, đám lông dựng đứng của gà con mới dần dần dịu xuống.
“Phanh.”
Ngoài cửa truyền đến đóng cửa nhỏ, là Tang Phong đã về phòng.
Thân thể Bạch Hiểu mềm nhũn, đầu óc giống như hồ nhão cũng đã tan băng, mùi vị trong đó làm Bạch Hiểu hoàn toàn chẳng còn buồn ngủ.
“Pi.”
Gà con ngửa đầu nhìn Bạch Hiểu, lo lắng mà cọ cọ vào chân cậu.
“Tao không có chuyện gì.”
Bạch Hiểu khom lưng bế gà con lên, trở về giường.
Trên đầu giường, trong đĩa bay của Cầu Đậu vươn ra một cái đuôi nhỏ, đang cắm vào đế sạc.
Lúc này Cầu Đậu đang trong trạng thái ngủ đông.
Còn ngủ rất ngon.
Xuất phát từ một loại tâm lý ghen ghét ấu trĩ, Bạch Hiểu khởi động chế độ bổ sung năng lượng ngủ đông của Cầu Đậu.
Nó tỉnh dậy, hơi hơi mơ hồ: “Ba tìm con à?”
Bạch Hiểu gật đầu: “Tâm sự đi.”
Cầu Đậu: “……”
Bạch Hiểu vừa mở miệng, thì đã muốn dốc hết tâm can, vì thế cậu liền nói hết chuyện vừa rồi với Cầu Đậu.
Cầu Đậu nghe xong, tỏ vẻ bản thân có dùng tính toán logic cũng không đủ: “Hắn hôn ba sao?”
Chuyện này, trong tính toán của nó, xác xuất xảy ra bằng không.
Bạch Hiểu xấu hổ gãi gãi mặt, sau đó nói: “Cũng không nhất định là ‘hôn’, nhưng quả thật đã đụng phải, hơn nữa là do hắn cố ý đụng vào.”
Cầu Đậu trầm ngâm một lát, sau đó buồn bã nói: “Cho nên, ba rối rắm không phải do hắn nửa đêm xông vào phòng ngủ là xâm phạm quyền riêng tư, thậm chí là hành vi phạm tội, mà là đang rối rắm chuyện hắn cuối cùng là đụng phải ba, hay là hôn ba sao?”
Bạch Hiểu: “……”
Cầu Đậu thở dài: “Ai.”
Bạch Hiểu: “……”
Bạch Hiểu thẹn quá hóa giận.
Cậu lại tắt nguồn Cầu Đậu, sau đó ôm gà con lên giường, trùm chăn lên đầu, giấu đầu lòi đuôi mà bắt đầu “Ngủ”.
Về phần vì sao Tang Phong lại vào phòng ngủ của cậu, rồi sao lại làm ra hành động không hợp với lẽ thường đó nữa…… Có rất nhiều khả năng, nhưng lại có một ý nghĩ vẫn luôn nhảy nhót chiếm cả đầu óc cậu.
Bạch Hiểu có chút tức giận, giận bản thân mình.
Cậu đè lại trái tim rung động, đá văng ý nghĩ “Hắn có ý với mình” xuống, sau đó vẽ ra từng dấu chéo đỏ hồng chồng chất, che lấp biểu tình áy náy và hối lỗi của Tang Phong.
Đóng băng đã hoàn tất.
Bạch Hiểu thở phào một hơi, mang theo chút mất mát, mơ mơ màng màng lần nữa bước vào giấc mộng.