Cẩu Đản, à không, là chúa tể thấy cực kỳ phiền.
“Cẩu Đản mi còn nói chuyện nữa, giỏi quá!”
【 Ta không phải tên Cẩu Đản 】
“Hầy, Cẩu Đản à, vài tháng rồi ta không lấy được tiền lương, sao tổ chức bọn ra chiêu không được đặc công cơ chứ?”
【 Ta…… 】
【 Chính ngươi không biết đọc hay sao? 】
Ở màn chơi Endymion này, thân phận người chơi là phân phối ngẫu nhiên.
Trong màn chơi có rất nhiều tổ chức, không phải từng tổ chức đều có người chơi được phân phối đến, mà có thể phân phối đến tổ chức gà rừng chim không thèm ỉa này đều là mấy tên siêu xui xẻo ngàn dặm mới tìm được một.
Nói như vậy, người chơi có thể lăn lộn đến màn cao cấp vận khí cũng không quá kém, cho nên thường xuyên bắt đầu một màn chơi, cũng sẽ không có người bị phân phối đến nơi đây.
Tổ chức này cũng là một tổ chức hàng năm trống không xuất hiện chung cho có.
Nhưng trọng điểm chú ý của Tiểu Hoàng Mao lại không đúng: “Ế Cẩu Đản! Hóa ra mi còn nói được nội dung khác hả!”
【 Ta không phải tên Cẩu Đản! 】
Chúa tể cảm thấy hàm dưỡng của mình đang xỉu dọc xỉu ngang trên mép vực, trên thế giới sai lại có một tên đáng ghét như vậy!
“Cẩu ——” Tiểu Hoàng Mao còn muốn nói cái gì, một viên đạn lại vèo một tiếng xẹt qua chóp mũi cậu, bắn vào vách tường bên cạnh.
Tiểu Hoàng Mao tốt xấu gì cũng là thành viên của một tổ chức đặc công, cậu ý thức được không đúng, cúi người xuống tìm kiếm công sự che chắn.
Tiếp theo lại là mấy phát súng, mục tiêu toàn bộ đều là cậu.
Tiểu Hoàng Mao ngơ ngác: “Sao lại xuống tay với mình? Bọn mình lâu như vậy không khai trương, đoạn sau cũng không phải phần hiện tại mới đến mà?”
Nhưng tình huống nguy cấp, cậu phải chạy thôi.
Đúng lúc này, cậu lại phát hiện phong thư vì động tác vừa rồi mà rơi xuống đất, hơn nữa còn trong phạm vi đối phương bắn đến.
Tự mình trốn hay là mang theo Cẩu Đản bây giờ?
Tiểu Hoàng Mao tự hỏi không đến một giây đồng hồ, vẫn là quyết định mạo hiểm mang theo Cẩu Đản.
Tuy rằng bộ dáng Cẩu Đản nhìn qua sẽ không chết, nhưng là lỡ như bị tổ chức nào có đam mê nghiên cứu mang đi thì làm sao bây giờ, nói không chừng lọt vào các loại đãi ngộ phi nhân tính nữa.
Tốt xấu gì Cẩu Đản cũng là một thứ có suy nghĩ, cậu không thể cứ như vậy bỏ lại Cẩu Đản.
Ra quyết định xong, Tiểu Hoàng Mao nhanh chóng vươn tay hướng tới phong thư, ôm phong thư vào, sau đó nhanh chóng xoay người đào tẩu.
Nhưng cái giá phải trả là, cái tay cậu vươn ra cũng đã trúng một phát súng.
Máu tươi từ cánh tay cậu chảy xuống, một đường xuống phía dưới, chảy xuôi dần đến đầu ngón tay.
Chúa tể cảm thấy kỳ quái, tại sao người kia muốn mang mình đi theo?
Rõ ràng cậu ta rời đi trước mới là lựa chọn chính xác nhất, mang mình theo không chỉ có không hề trợ giúp được cậu ta, còn có thể tăng lên phiêu lưu mà cậu ta gặp phải.
Tại sao cậu ta lại làm ra lựa chọn ngu xuẩn này?
Máu của Tiểu Hoàng Mao nhỏ lên phong thư.
Phong thư tất nhiên sẽ không hấp thu, chỉ giây lát giọt máu liền dừng dưới mặt đất, nhưng chúa tể lại cảm nhận được độ ấm từ máu đó.
Có hơi nóng.
Tiểu Hoàng Mao một đường chạy trốn, cậu rất quen thuộc khu vực này, quẹo bảy cong tám rồi biến mất trong bóng đêm.
Tới một góc không người, Tiểu Hoàng Mao ngồi xổm xuống xử lý miệng vết thương, viên đạn tạm thời không có biện pháp lấy ra, chỉ có thể cầm máu trước.
“Shh…..” Tiểu Hoàng Mao đau đến nhe răng trợn mắt, cậu rất hâm mộ cái loại đặc công mặt không đổi sắc xử lý miệng vết thương, như vậy cũng rất tuấn tú, nhưng mà cậu làm không được, thật sự rất đau á.
Tiểu Hoàng Mao vẫn không hiểu ra sao: “Sao bọn họ lại bắn mình nhỉ?”
【 Không phải cậu lấy nhầm cái gì đó kỳ quái chứ?】
Phong thư hiếm thấy mà lại xuất hiện chữ viết.
Tiểu Hoàng Mao nhức đầu: “Nào có….”
Tuy rằng nói như vậy, cậu vẫn lục lọi túi quần của mình.
Bên trong thượng vàng hạ cám gì đó cũng thật không ít: tờ rơi đủ mọi màu sắc, coupon, chứng minh nhân dân giả, giấy vệ sinh cuộn thành một cục, còn có ——
Chữ như gà bới.
Tờ giấy này lẫn vào mấy tờ rơi quảng cáo, trước đó cậu tùy tay nhét tờ rơi vào căn bản không phát hiện.
Tiểu Hoàng Mao cầm lấy tờ giấy kỳ kỳ quái quái kia, bên trên đều là một ít chữ viết cậu xem không hiểu.
Tổ chức gà rừng của cậu cũng tốt xấu gì là một tổ chức đặc công, nháy mắt Tiểu Hoàng Mao liền hiểu ra, chắc chắn là cậu không cẩn thận mang đi tin tức trọng yếu của người ta rồi.
Chúa tể lại bỏ thêm một cây rơm rạ cho cậu:
【 Đó là một danh sách, bọn họ là vì cái này mới đến tìm ngươi, bất luận ngươi có xem qua hay không, vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn cũng sẽ diệt trừ ngươi 】
“À hiểu rồi….” trong lòng Tiểu Hoàng Mao lành lạnh.
Lúc này, xung quanh vang lên tiếng bước chân lộp cộp, tiếng bước chân vừa nặng vừa ổn, vừa nghe chính là bộ dáng đã được huấn luyện tỉ mỉ.
Nghe lên nhân số còn không ít, hơn nữa đang tiếp cận bên này.
Dùng gáy nghĩ cũng đã biết bọn họ tới để làm chi rồi.
Tiểu Hoàng Mao nhất thời khẩn trương đứng lên, phải chạy mới được.
Nhưng khu vực phía trước nữa thì cậu không quen, vậy nên chạy đi đâu?
Trên phong thư xuất hiện một mũi tên.
Tiểu Hoàng Mao nói: “Cẩu Đản, mi đang chỉ đường cho ta đó hả?”
Trên phong thư không xuất hiện chữ viết, không biết là không muốn trả lời hay là không muốn thừa nhận xưng hô Cẩu Đản này.
Tiểu Hoàng Mao cắn răng một cái, vẫn là chạy theo phong thư chỉ thị.
Cứ như vậy, dưới chỉ thị của phong thư, Tiểu Hoàng Mao một đường chợt cao chợt thấp, đường chạy ngoằn ngoèo đến cực điểm, thuận lợi bỏ lại truy binh phía sau.
“Oa, Cẩu Đản mi là yêu quái gì vậy, sao mà lợi hại dữ!” Tiểu Hoàng Mao sợ hãi than lên.
【 Ta không phải tên Cẩu Đản 】
【 Cũng không phải yêu quái 】
“Vậy mi là cái gì?”
Không có trả lời.
“Hê, mi nói cho ta biết đi…”
Vẫn không có trả lời như trước.
Phòng thuê tạm thời không trở về được, Tiểu Hoàng Mao lặng lẽ lên một con thuyền hàng, trộm trở về quê nhà.
Quê nhà của Tiểu Hoàng Mao là một làng chài nhỏ, người không nhiều lắm, dáng vẻ là tự cấp tự túc.
Một ngày sau, Tiểu Hoàng Mao đang đang nằm che mặt phơi nắng.
【 Đừng dùng phong thư của ta che mặt 】
“Cẩu Đản, bên người ta không có gì thích hợp, mi kiên trì một chút đi.”
【 Ta không phải tên Cẩu Đản 】
Vừa nói, trong tay Tiểu Hoàng Mao còn đang điều chế cái gì đó: “Mùi coca và trà chanh mù tạt, ta nhất định là ngôi sao mới trong làng đồ uống rồi!”
Cậu tin tưởng mười phần bèn uống một ngụm: “Ọe….”
Sau khi nôn ra hết, Tiểu Hoàng Mao tiếc nuối mà tỏ vẻ: “Hầy…. ngôi sao giới đồ uống ngã xuống.”
Mặc dù có điểm tiếc nuối, Tiểu Hoàng Mao vẫ ngồi trên ghế dài, một bên che mặt một bên mỹ mãn phơi nắng, một bộ nhàn nhã chịu không được.
Chúa tể lại một lần nữa cảm thấy khó hiểu đối với người này.
【 Sao ngươi lại cười? 】
Rõ ràng cậu ta mới bị thương, thoạt nhìn cũng không có tiền, ngay cả bữa cơm tiếp theo cũng chưa có tin tức nữa.
Tiểu Hoàng Mao nói: “Nhân sinh chính là ngắn ngủi, tại sao không vui vẻ qua mỗi một ngày kia chứ?”
【 Vui vẻ? 】
Tiểu Hoàng Mao: “Đúng vậy, phơi nắng cũng vui, có đồ ăn ngon cũng vui, trời màu xanh cũng vui.”
“Nếu không mi cũng phơi nắng xem?” Tiểu Hoàng Mao lấy phong thư che trê mặt xuống, đặt lên chỗ có thể phơi nắng trên bàn bên cạnh, cậu còn thuận tay cầm lấy một cây dù nhỏ trang trí đồ uống nói chuyện làm dù che nắng cho phong thư.
Tiểu Hoàng Mao hỏi: “Cẩu Đản, cảm giác thế nào?”
【 Ta không phải tên Cẩu Đản 】
【 Nhàm chán 】
Tuy rằng nói như vậy, chúa tể vẫn là phơi nắng dưới ánh mặt trời.
Tiểu Hoàng Mao: “Rốt cuộc mi tên gọi là gì?”
【 Ta không có tên 】
Tiểu Hoàng Mao nở nụ cười: “Vậy Cẩu Đản không phải rất tốt sao?”
Chúa tể lười cãi cọ với cậu.
Hết chương 210.
– ——゚°° ゚゚°° ゚——-
Cẩu Đản: *ái chó, mà dịch ra thô tội chúa tể:))
Tiểu Hoàng Mao: bé lông vàng:))
Hết hoàn toàn tất cả phiên ngoại rồi. Cám ơn mọi người đã đồng hành đến tận đây. Mời mọi người qua ủng hộ các truyện khác của tui nữa nha.
TOÀN VĂN HOÀN.