“Bà nội” lộ ra với người chơi hàm răng đen vàng: “Hoan nghênh các con, nhóm bé ngoan yêu dấu của ta.”
Bà ta mang theo tươi cười nghênh đón nhóm người chơi vào cửa, “ba ba” lại giống như nhân viên chuyển phát nhanh, đem nhóm người chơi là con mà thật ra lại là heo đưa đến đây xong bèn rời đi.
“Bà nội” cũng giống như “ba ba” trước đó, ngửi ngửi trên người các người chơi, tựa hồ là muốn nhớ kỹ mùi của bọn họ. Nhưng khứu giác bà ta có vẻ chẳng ra gì, bởi vì có một người chơi do vận động thời gian dài, nên trên người đã xuất hiện mùi hôi nách nồng nàn, chỉ là bà ta lại ngửi đến vẻ mặt say mê, phảng phất như trên người người chơi kia chính là mùi thơm của gia vị vậy.
Ngửi qua các người chơi, “bà nội” lấy ra một cái chìa khóa màu đen, đem cửa khóa trái lại.
Sau khi khóa xong, bà ta thấy các người chơi đều theo bản năng nhìn về phía chìa khóa trong tay mình, “bà nội” nhếch miệng cười, tiếp theo há rộng miệng, trực tiếp nuốt chìa khóa vào. Nuốt xong còn đi chẹp miệng một chút, bộ dáng có vẻ rất hưởng thụ.
“Hê hê hê, đi theo ta.” Nói xong, ba ta xoay người đi trước dẫn đường.
Hồ Nguyệt thở hốc vì kinh ngạc: “Cái này ——”
Những người chơi khác vốn dĩ đã rất túng, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
Tiêu Lam duỗi tay đẩy đẩy cửa lớn đã đóng lại, không chút sứt mẻ, loại cảm giác này tương đối như là quy tắc trò chơi tỏa định, cũng không phải dùng thủ đoạn khác là có thể mở ra.
Cậu nương theo thân thể Lạc che đậy, mất một giây đồng hồ thử cạy khóa một chút, quả nhiên là không được.
“Này phải làm sao lấy ra?! Là làm thịt bà ta hay là đi canh WC?” Vương Thái Địch lặng lẽ tiến đến bên tai Tiêu Lam, “Tiêu Lam, anh biết đào bồn cầu không?”
Tiêu Lam hồi ức một chút kiếp sống làm công phong phú của mình: “Đừng nói…… Anh thật đúng là biết đó.”
Biểu cảm của hai người có chút nghiêm túc, chẳng lẽ phó bản này thật sự yêu cầu các người chơi đào bồn cầu mới có thể vượt qua? Có phải quá vô tình quá bá đạo quá vô cớ gây rối một chút rồi không……?
Tiêu Lam: “Anh chung quy cảm thấy Thế Giới Hàng Lâm hẳn là sẽ không ác sở thích quái ác như vậy đâu.”
Lạc nhẹ giọng mở miệng, cứu lại suy nghĩ càng ngày càng lệch của hai người: “Tôi đã nhìn chằm chằm vào yết hầu ba ta, phát hiện yết hầu cũng không nhúc nhích, hẳn là không nuốt vào chìa khóa.”
Tiêu Lam và Vương Thái Địch đồng thời nhẹ nhàng thở ra.
——
Không dám trì hoãn lâu, bọn họ nhanh chóng đuổi kịp bước chân của “bà nội”.
Trong phòng rất tối, nhìn bà ta ăn mặc cũng không giống người thời xưa, nhưng trong phòng rõ ràng có chốt mở, lại không trang bị đèn điện, chỉ có một ít giá cắm nến mỏng manh tản ra ánh sáng yếu ớt, làm trong phòng có vẻ quỷ khí dày đặc.
“Bà nội” kéo dài tiếng bước chân đạp lên sàn nhà cũ xưa, phát ra âm thanh kẽo kẹt, tăng thêm cho căn nhà này một phần quỷ dị.
Bọn họ càng đi càng xuống phía dưới, độ ấm cũng bắt đầu thấp đi, có vẻ như đã tiến vào tầng ngầm.
Thông qua hành lang thật dài, “bà nội” đưa bọn họ tới một chỗ cửa sắt lớn khóa dày nặng, trên cửa sắt chỉ chừa một cái cửa sổ nhỏ có thể nhìn ra bên ngoài.
Nói thật, loại phối trí này thấy thế nào cũng như là chỗ nhốt phạm nhân.
Trong lòng các người chơi có dự cảm không ổn.
“Bà nội” đẩy cửa ra, bà ta vươn tay với các người chơi ý bảo: “Tới đây, các bé ngoan của ta, tới phòng ngủ của các con rồi.”
Phía sau cửa là một hành lang u ám, hai bên hành lang đều có phân bố phòng, mỗi một gian phòng cũng là cửa sắt dày nặng kích cỡ nhỏ hơn một chút.
Sắc mặt mấy người chơi sơ cấp đã trắng bệch đến không hề có huyết sắc, bọn họ dùng một loại ánh mắt hoảng sợ nhìn những thứ gọi là phòng này, trên dưới toàn thân đều tràn ngập kháng cự.
Trên mặt “bà nội” hiện ra tươi cười, nụ cười kia có độ cung cực lớn, hoàn toàn bại lộ ra hàm răng đen vàng của bà ta: “Trong lòng các con còn có bà nội, bà nội rất vui. Nhưng mà nha, dù các con là con cháu ta sủng ái nhất thì cũng cần phải tuân thủ theo quy tắc của ta.
Thứ nhất, buổi tối các con không thể rời phòng, nếu như bị bà nội bắt được, bà nội sẽ trừng phạt các con đó.
Thứ hai, chúng ta là người một nhà, đương nhiên phải cùng nhau làm việc nhà, đúng hay không?
Thứ ba, mỗi ban đêm bà nội đều sẽ kể cho các con nghe một câu chuyện, bảo đảm các con ngủ đến an an ổn ổn.
Thứ tư, bảo trì an tĩnh, bà nội ghét nhất con nít hài tử.”
Nụ cười quái dị chĩa về phía người chơi: “Các con, đã hiểu chưa?”
Các người chơi hai mặt nhìn nhau, tư thế này ai dám nói không hiểu chứ, chỉ có thể gật gật đầu.
“Bà nội” lộ ra một biểu cảm vừa lòng: “Mau đi chọn phòng các con thích đi, thích gian nào cũng được cả, bà nội chính là rất sủng ái các con.”
Rất có tư thế nếu ai không đi thì lấy kẻ đó làm món điểm tâm luôn.
Tiêu Lam đi vào hành lang phân bố phòng, phòng trong hành lang thoạt nhìn như phối trí phòng hai người, có hai cái giường thoạt nhìn rộng hơn bình thường một chút, mặt đất và vách tường trên phòng đều là đá lát cứng rắn.
Chỗ gần với trần nhà có một cửa sổ thông khí, bên trên cũng treo mấy cái ổ khóa lớn nặng nề, nhưng nhìn ra kích cỡ hẳn là có thể cho người từ bên trong nhảy ra được.
Các người chơi sôi nổi lựa chọn của mình, trừ bỏ Hồ Nguyệt và Cốc Giang Khắc là một phòng hai người ở ngoài, còn hai người chơi cũng lựa chọn ở cùng nhau, mặt khác có hai người lựa chọn một người một phòng.
Chỉ có ba người Tiêu Lam, Lạc, Vương Thái Địch có ý đồ tiến vào cùng một gian.
“Bà nội” đột nhiên mở miệng trước khi ba người tiến vào phòng: “Các con, tại sao ba đứa ở chung, là ghét bỏ phòng ngủ nhà bà nội không thoải mái sao?”
Ngữ khí có vài phần lành lạnh, hiển nhiên nếu bọn họ cho ra đáp án không thể làm bà ta vừa lòng, bà ta liền sẽ trừng phạt bọn họ.
Người chơi khác tiến vào phòng cũng nhịn không được thăm dò ra tới xem, chẳng lẽ nhanh vậy sẽ chết người ư?
Hồ Nguyệt càng mang vẻ mặt xem kịch vui, y ước gì Vương Thái Địch và đồng bạn cứ như vậy chết ở chỗ này, như vậy thì vừa hả giận cũng sẽ không đắc tội Vương Kha.
Dưới ánh mắt hoặc lo lắng hoặc sợ hãi hoặc vui sướng khi người gặp họa của mọi người, Tiêu Lam phất phất tay với “bà nội”, một bộ rất quen thuộc: “Bà nội, bà đã quên rồi sao? Bọn con là anh em sinh ba, từ nhỏ đến lớn đều là ngủ chung với nhau mà.”
Các người chơi: “……”
Bọn họ chưa bao giờ gặp qua người mặt dày vô sỉ như thế.
Thần mẹ nó anh em sinh ba, ba đứa bây nhìn kiểu gì cũng không phải một bụng mẹ đi, bất luận là diện mạo hay là thân cao, đặc biệt còn có mái tóc màu nâu xoăn này, rõ ràng là trên gien đã không giống nhau rồi đó!
Vương Thái Địch cũng lộ ra biểu cảm kính nể, tốc độ nhập vai này của Tiêu Lam, quả thực so với cậu nhóc còn nhanh hơn, tình cảm no đủ, biểu hiện tự nhiên, quả thực giống như là thật sự nói chuyện với bà nội nhà mình vậy.
Cậu nhóc cũng phối hợp Tiêu Lam diễn xuất: “Đúng vậy bà nội, bọn con vẫn luôn là như vậy đó.”
“Bà nội” không biết là bị thao tác này lầy tới rồi, hay là cháu quá nhiều đã nhớ không rõ, bà ta có chút chần chờ nói: “Là…… Như vậy sao?”
Lạc đúng lúc mở miệng: “Bà nội, ngài nhìn kỹ xem, chúng con có phải lớn lên rất giống nhau không?”
Bọn họ trước đó đã chú ý tới, bất luận là “bà nội” hay là “ba ba”, thị lực có vẻ như đều rất không xong.
“Bà nội” mở to con mắt nhỏ có chút ít còn hơn không của mình, nhìn nửa ngày cũng không phân biệt ra được nhóm người trước mắt này ai là ai, chỉ có thể tùy ý gật gật đầu: “Được rồi, các con ngủ chung phải ngoan ngoãn, buổi tối không thể đùa giỡn nga.”
Tiêu Lam một bộ bé ngoan: “Ngài yên tâm đi, bọn con vẫn luôn rất ngoan mà.”
Các người chơi vây xem toàn bộ hành trình: “……”
Còn có loại thao tác này hở?