Phong Tuyệt Đại không phải chỉ có mỗi gương mặt, từ nhỏ ông bố nhà giàu mới nổi của y đã vung rất nhiều tiền bồi dưỡng y, khi mới cấp 2 đã đưa y ra nước ngoài du học, bản thân Phong Tuyệt Đại không được coi là thông minh xuất sắc nhưng lại không ngu ngốc, cần cù bù thông minh sau đó lại thi đậu vào một trường đại học có tiếng, hiện giờ vừa lên năm 3 ai ngờ đâu lại bỗng dưng tận thế, đợi nửa tháng sau về nước ăn Tết âm lịch y sẽ bị cha Phong ép buộc ở lại trong nước tập trung tìm hiểu Niệm Cổ ngay.
Tuy rằng Phong Tuyệt Đại trong phút giây bốc đồng đã chọn giao nhân, nhưng nếu đã chọn cũng chỉ đành đi tới đích vậy, vì thế y vừa ngắm nhìn thế giới đáy biển vừa cẩn thận nghiên cứu kỹ năng của giao nhân, vừa hay đúng thật là y mài mò ra được rồi, là sự tương tác với tiền bạc!
Loại tương tác này tựa như cảm giác của rồng với báu vật, có lẽ là do bản tính của thương nhân bị cha Phong hun đúc từ nhỏ, mà sau khi Phong Tuyệt Đại qua lại mấy ngày với NPC y cực kỳ nhạy bén nhìn ra được điều này.
Vì vậy y kiên quyết chọn giao nhân.
Thăm dò nội bộ không có nhiệm vụ thăng cấp nên cũng không có nguy hiểm, tất cả đều có dáng vẻ bình thản tựa như một chuyến du lịch tới dị giới.
Đỗ Cửu làm quen với cảm giác của giao nhân một lát, nếu như không có gì bất ngờ thì trước khi y đóng máy ở thế giới này đều ở trong hình dáng giao nhân.
Phong Tuyệt Đại đóng vai nam phụ khổ tình nhưng trong Niệm Cổ lại sống không tệ, là người giàu có nhất nên y không thể lơ là.
Niệm Cổ lớn gấp 5 lần tinh cầu nên hải vực cũng rộng gấp 5, nơi Đỗ Cửu đang ở hiện giờ là hải vực phía bắc, y sinh ra ở chủ thành nằm giữa biển rộng, giao nhân không có thôn tân thủ mà chỉ có 4 thành lớn đông tây nam bắc và mấy thị trấn nhỏ rải rác xung quanh, chủ thành cực lớn, rộng gấp 3 lần chủ thành của nhân tộc.
Phong Tuyệt Đại tốn 20 ngày lần mò sơ một lần tất cả chủ thành bèn định lên đất liền xem thử, vừa bơi vừa nghỉ hết 8 ngày, vượt qua 4 trấn nhỏ dưới đáy biển mới nhìn thấy bóng dáng của đất liền.
Đỗ Cửu nhìn xa xa trước mặt, quả nhiên là đất liền, từ xa trông lại thấy một mảnh cây cối xanh um tươi tốt có vẻ là rừng rậm, khó trách cả đường tới đây y không nhìn thấy con thuyền nào.
Dù sao bản dùng thử không thể đánh nhau cũng không có hạn chế với giao nhân, không nhân lúc này đi xem thử đất liền thì chờ tới lúc mở cửa chính thức không biết ngày tháng năm nào mới có thể chọn class rời khỏi biển khơi.
Đỗ Cửu lập tức bơi vào bờ.
Không thể không nói cái gọi là trò chơi này thật sự quá chân thật, chân thật tới mức Đỗ Cửu đi qua mấy thế giới cũng coi như trải đời vẫn không nhịn được phải kinh ngạc cảm thán.
Cho dù là nước biển hay không khí cũng không hề khác gì với thế giới thật.
Đỗ Cửu thậm chí còn tò mò nếm thử một ngụm nước biển, thật mặn.
Y ngoài kinh ngạc cảm thán ra thì chỉ có thể kinh ngạc cảm thán, may mắn duy nhất là y không sợ nước, đây nếu đổi thành một đồng nghiệp có bệnh sợ nước hoặc sợ hãi biển sâu các thứ thì dám chừng đã toang ngay ngày đầu tiên.
Tốc độ của giao nhân trong nước đúng là rất nhanh, khoảng cách nhìn xa nhưng với Đỗ Cửu mà nói thì cùng lắm là 5 phút đã tới bờ biển rồi, y tìm một tảng đá ngầm trèo lên sau đó phơi nắng chờ đuôi biến thành chân.
Nhân lúc này y cũng ngó nghiêng đất liền đằng kia, y đoán không sai, đây đúng là rừng rậm, một mảnh lớn trải dài, từ xa nhìn lại cây cối có vẻ rất nhỏ nhưng tới gần mới thấy những cây này cực kỳ cao lớn, cây cao chừng hai ba mươi mét, dưới tàng cây được bao phủ bởi màu xanh rất ra dáng rừng rậm nguyên thủy trong thế giới thực, thi thoảng có vài đàn chim bay lên từ trong rừng, Đỗ Cửu còn loáng thoáng nghe được tiếng kêu của dã thú.
Đương nhiên trong Niệm Cổ thì không thể gọi là dã thú mà là yêu thú hoặc hung thú.
Còn may hiện giờ là chế độ hòa bình của thăm dò nội bộ, mấy yêu thú kia sẽ không tấn công người khác, cũng chỉ vì điều này mà Phong Tuyệt Đại mới dám lên bờ thăm thú.
“Thiết lập! Thiết lập!” Hệ thống bỗng dưng nhảy ra nhắc nhở, “Đừng quên thiết lập chứ!”
Đỗ Cửu đột nhiên bị nó làm giật mình, hoàn hồn lại mới lầm bầm: “Biết rồi, dù sao cũng không có ai…”
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng cơ thể vẫn cực kỳ thành thật lấy gương từ ba lô trang bị ra tự soi trái soi phải ngắm nghía, vuốt vuốt tóc, lật cổ áo –
Ủa? Khoan đã, y có cổ áo à?
Xém chút thì quên mất giao nhân để trần nửa người, đặc biệt là giao nhân giới tính nam gần như là khỏa thân.
Ngay lúc Đỗ Cửu chần chừ thì cái đuôi đã được hong khô hóa thành hai chân, đồng thời một bộ quần áo màu bạc rơi xuống eo y, che lại chỗ nhạy cảm.
Thế mà còn tự có quần áo nữa! Thích thế!
Đỗ Cửu cầm quần áo lên, vốn tưởng phía dưới sẽ trống không ai ngờ trò chơi còn tự mặc cho quần lót nữa, tuy rằng là quần trắng trơn cơ bản.
Giũ quần áo ra xem quả nhiên là đồ cổ trang, khá giống với quần áo nhân tộc khi mới vào trò chơi, Đỗ Cửu và Phong Tuyệt Đại đều không có thói quen khỏa thân nên cứ nhanh nhanh mặc quần áo vào trước rồi tính.
Quần áo thoạt nhìn hơi mỏng nhưng mặc vào lại kín kẽ, đoán chừng là do thứ nhìn vây cá giống sa mỏng kia biến thành nên có vẻ hết sức nhẹ nhàng.
Xứng với giá trị nhan sắc của Phong Tuyệt Đại, tựa như thần tiên hàng thật.
Hơn nữa theo từng cử động vạt áo rộng còn có hoa văn đong đưa gợn sóng, Đỗ Cửu ghé mắt vào nhìn đoán chắc đây là vảy trên đuôi.
Không nhịn được lại cảm thán trò chơi này thật thần kỳ thêm lần nữa.
Nhưng mà khoan nói đã, phải lấy gương ra soi thêm cái nữa.
Nhìn trên nhìn dưới nhìn trái nhìn phải, soi ngược nắng soi xuôi nắng, xác định hoàn hảo không chỗ chê rồi ôm mặt say mê nói một câu “Trên đời này còn có ai đẹp hơn ta”, xong mới không nỡ bỏ gương xuống bắt đầu thám hiểm đất liền.
Nhưng mà vừa men theo đá ngầm trèo lên, còn chưa thò ra được nửa người bỗng dưng có mấy bóng người đi ra từ rừng cây.
“Ai đó?!”
Có người quát lớn một tiếng.
Đỗ Cửu lập tức giật mình buông tay rớt ngay xuống.
Ầm một cái rơi xuống nước, hai chân khó khăn lắm mới hong khô được chớp mắt đã biến thành đuôi cá, quần áo trên người cũng biến mất tăm, cơn giận đùng đùng tức thì dâng trào trong lòng, y quờ quạng mấy cái ổn định lại mới nổi lên mặt nước.
Hình tượng hoàn mỹ khó khăn lắm mới chăm chút được của ông đây!
“Ồ là giao nhân à!”
Mấy người kia đi tới rìa đá ngầm nhìn sang, khi nhìn thấy cái đuôi Đỗ Cửu không khỏi kinh ngạc cảm thán một câu, đợi nhìn thấy được gương mặt y đồng loạt hít sâu một hơi.
Thanh niên áo đen ở giữa khẽ nheo mắt lại.