Tại Dưỡng Tâm Điện, hắn đang xử lý công văn, bên cạnh cô đang bế Vân Du ngồi bên cạnh hắn. Khung cảnh hết sức hài hòa làm cho người ta phải ghen tỵ. Nếu nói khung cảnh này không phải là cảnh gia đình hạnh phúc một nhà ba người thì trên cả đất nước này không có cái gọi là gia đình hạnh phúc!
Hắn xử lý đống tấu chương chết giẫm kia xong thì thấy cô đã ôm Vân Du thiếp đi trên chiếc ghế lông. Mải mê duyệt tấu chương quá, chắc hắn cô ngồi nhìn hắn rất chán. Hắn thở nhẹ trong lòng, một luồng ấm áp tràn qua tim của hắn. Nếu không nhìn thấy cô chỉ một giây thôi có lẽ hắn sẽ chết mất!
– Hoàng Thượng, Phó Ma Ma truyền lời của Thái Hậu muốn người mau chóng tới Cung của Mạc Qúy Phi – Lý Công Công nhẹ nhàng đi tới bên tai hắn nhẹ nói
Hắn khẽ nhíu mày một chút, hắn gật đầu rồi quay lại thấy cô vẫn ngủ. Đi tới bế Vân Du hai mắt đang mở to nhìn trời đất xung quanh. Hắn cười khẽ sau đó đắp chăn cho cô rồi mới nghiêm túc quay ra nói
– Không đi, bảo ta còn nhiều tấu chương cần duyệt – Hắn lạnh lùng nói
Lý Công Công nghe vậy liền gật đầu chạy ra truyền tin tức. Hắn ở bên này bế Vân Du, thằng bé nhìn thấy hắn hai mắt liền cười rất tươi, miệng không ngừng kêu lên những thanh âm rất êm tai. Bỗng nhiên Vân Du thấy hắn làm mặt nghiêm không cười với nó như trước, hai mắt liền có một tầng nước, sau đó tiếng khóc vang lên rất thương tâm!
Cô đang xay ngủ thì liền tỉnh dậy, thấy hắn bế con mà con vẫn khóc mặt cô mất hứng không thôi. Ôm lấy con từ trong tay hắn. Vân Du ngửi được mùi sữa trên người mẹ liền nín khóc ngay, sau đó quơ quơ tay bên ngực cô ra hiệu muốn bú sữa.
Cô cười nhìn thằng bé rồi vén áo cho nó bú, không ngại có hắn ở trước mặt liền cho con ăn. Hắn nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng liền không vui. Nhi tử bất hiếu, bao nhiêu ân sủng của thê tử hắn đều bị nó giành lấy hết, bây giờ bao nhiêu tiện nghi ngày trước đều là của hắn bây giờ cũng bị giành hết. Sau này lớn một chút hắn nên nghĩ biện pháp tách Vân Du cùng cô ra mới được.
– Hoàng Thượng, Thái Hậu truyền lệnh, nếu người không tới thì từ này đừng tới gặp Thái Hậu nữa – Lý Công Công đứng ở bên ngoài lớn giọng nói
Hăn nghe vậy liền nhíu mày khó chịu không thôi. Cô nghe Lý Công Công nói vậy liền biết ra chuyện gì. Tử Y kia chắc đang sinh rồi. Cô đẩy tay hắn ý bảo hẳn đi đi
– Tuệ Nhi nàng biết rõ ta không muốn đi, ta chỉ muốn ở bên nàng – Hắn đau lòng nói
Ngày trước hắn cũng không có ở bên cô lúc cô sinh hạ Vân Du khiến hắn đau lòn không thôi, không khỏi tự nhắc bản thân sau này dù cho phi tần nào sinh con hắn cũng không tới coi.
– Tử Khiên đó là mẫu hậu của ngươi, Tử Y cũng là phi tần của ngươi, kia cũng là nhi tử của ngươi mau tới đó đi – Cô thở dài nói
Cô biết hắn áy náy với cô, cô biết hắn quan tâm cô, lo lắng tới cảm nhận của cô. Cho tới ngày hôm nay tất thảy đểu như thuở ban đầu. Vậy vốn đã tin tưởng nhau hà cớ cứ ràng buộc nhau như thế. Tình yêu không nhất thiết phải ở bên cạnh nhau, chỉ cần cô hạnh phúc, hắn cũng hạnh phúc thế là đủ rồi.
Thấy hắn chần chừ không thôi cô liền đẩy hắn một lần nữa cười nói
– Đi đi – cô cười nói
– Vậy được, đợi ta một lúc thôi – hắn thở dài hôn lên trán cô sau đó liền bước ra ngoài
Thấy hắn đi xa rồi sau đó cô mới an tâm cho Vân Du ăn tiếp. Vốn dĩ cuộc sống luôn luôn phải biết chấp nhận và tiếp nhận dù muốn hay không. Dù hắn năm thê bảy thiếp hậu cung ba ngàn giai nhân tình yêu của cô vẫn trọn vẹn giành tặng cho hắn. Vốn dĩ độc chiếm chỉ là một trong số những cách thể hiện tình yêu xong nó cũng thật khó mà thực hiện được!