Nghe vậy, hai tên ma tướng mặt máy biến sắc, khí tức tịch diệt tứ phương sục sôi.
Không ổn, trúng kế rồi!
Hai tên ma tướng lần lượt gằn lên phẫn nộ: “Mau chóng rút lui”.
Muộn rồi.
Pháp Luân Vương hắng giọng lạnh lùng, ông ta bước ra, phía sau ông ta đại quân của Âm Minh Thánh Vực và Cửu Thiên Chiến Long Tông cũng xuất hiện choán lấp cả thiên địa, chiếm đóng hư thiên khiến sơn lâm khổng lồ kia không có khe hở.
Rầm!
Hư thiên sát trận quét ra thần mang kinh thế huỷ thiên diệt địa, truyền tống vực môn còn đang truyền thống thiên ma binh lập tức bị đánh tan, Thiên Ma binh đang trong truyền tống thông đạo đương nhiên gặp hoạ.
Vậy thì tiếp sau đây mới là trọng điểm.
Truyền tống vực môn bị phá vỡ, đại quân Thiên Ma cũng chỉ có hơn ba trăm nghìn tên tới đây, và những tên này đều là món quà trong lời mà Pháp Luân Vương nói.
Pháp Luân Vương không hổ là anh hùng cái thế năm xưa nổi danh thiên hạ, ông ta không huỷ diệt truyền tống vực môn luôn mà đợi Thiên Ma binh tướng truyền tống tới đây, vả lại chúng còn chưa tới đây hết.
Cái mà Pháp Luân Vương cần chính là hiệu quả, các ngươi muốn đến thì ta không cản, còn muốn đi thì xin lỗi, các ngươi không thể đi được.
Hai tên ma tướng mặt mày tái mét, sao chúng không nhìn ra âm mưu này của Pháp Luân Vương, Nam Sở đã dự liệu từ trước chúng sẽ âm thầm truyền tống tới đây nên mới đợi sẵn ở đây, từ đó điều binh lực gấp mười lần chúng đợi sẵn ở đây.
Giết! Không được để kẻ nào sống sót!
Giọng nói lạnh lùng của Pháp Luân Vương mang theo uy nghiêm vô thượng, giống như tiếng sấm rền vang vang vọng khắp đất trời.