Tiếng hét của Thiên Ma Quân càng thê thảm hơn, thân thể héo khô với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cho đến khi hoá thành mây khói.
Đúng thế, Thiên Ma Quân lại thất bại, ông ta của tương lai là Ma thần vô song, bị Diệp Thành tương lai giết chết.
Bây giờ họ gặp nhau trước, ông ta vẫn là người bị giết, trong trận chiến túc mệnh, người thắng vẫn là Diệp Thành, dù là hiện tại hay tương lai, dù là Thiên Ma Quân hay Ma thần vô song thì đều là bên thất bại.
Sau khi diệt Thiên Ma Quân, Diệp Thành mới ngồi xếp bằng trên đất, dùng Tiên Luân Thiên Sinh để chữa lành vết thương.
Hắn cần trở lại trạng thái đỉnh phong để xông ra ngoài, cho ma trụ chọc trời một đòn tuyệt thế, hắn đã sẵn sàng quyết đấu đến chết bất cứ lúc nào, dù chết cũng phải phá huỷ được ma trụ.
Giết!
Đất trời rộng lớn, đại quân Thiên Ma lại phát động tấn công, tu sĩ Đại Sở toàn lực chống cự, thương vong vô cùng nhiều.
Trong thế giới tối tăm chỉ có màn đêm, không có ban ngày.
Trận chiến này đã kéo dài không biết bao lâu, tu sĩ Đại Sở lại bị đánh bại, sau lưng là núi thây, biển máu.
Trong hố đen không gian, Diệp Thành chậm rãi mở mắt, thở ra một hơi khí đục.
Lúc này hắn mới đứng dậy, sử dụng bí thuật khiến đường nét trên khuôn mặt thay đổi, biến thành hình dáng của Thiên Ma Quân, dù là linh hồn hay khí tức, hắn đều cố gắng hết sức mô phỏng.
Bên ngoài, mấy đại ma quân vẫn đang nhìn hư thiên, trong lòng thấy hơi ngạc nhiên: “Không nghe thấy động tĩnh đại chiến nữa, chắc Thiên Ma Quân đã giết được Hoang Cổ Thánh Thể kia, sao vẫn chưa đi ra nhỉ?”
“Chắc là bị thương nên đang chữa trị”, Cửu U Ma Quân cười nhạt.
“Ta thấy chắc là đã giết được Hoang Cổ Thánh Thể, lúc này đang hấp thu bản nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể”, Địa Ma Quân hừ lạnh: “Rất giống tác phong làm việc của ông ta, xưa nay không bao giờ chia sẻ thành quả chiến thắng với người khác”.