“Cao hơn chúng ta một bậc?”, ai nấy đều cau mày, “vậy là ý gì?”
“Luyện đan sư kia thân không phải có linh hồn mà là nguyên thần”, Diệp Thành nói ra bí mật, “cũng có nghĩa là điều kiện tiên quyết để một người có thể luyện chế ra Thiên Tịch Đan chính là có nguyên thần, mặc dù cấp bậc linh hồn của vãn bối đã ở cấp Thiên nhưng cuối cùng vẫn chưa thể thoát biến thành nguyên thần, về điểm này thì một mình vãn bối không thể luyện chế ra Thiên Tịch Đan được, cũng chính vì nguyên nhân này mà việc luyện chế ra Thiên Tịch Đan mới cần tới sự giúp đỡ của chư vị tiền bối”.
“Vậy thì thì chúng ta sẽ giúp ngươi thoát biến linh hồn thành nguyên thần”, Đan Nhất lập tức lên tiếng, “so với cầu xin Đan Ma thì ta muốn đi trên con đường này hơn”.
“Tiền bối đã đánh giá quá thấp khoảng cách giữa linh hồn và nguyên thần rồi”, Diệp Thành lắc đầu mỉm cười, “cấp thiên viên mãn thoát biến thành nguyên thần giống như tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên viên mãn tiến cấp lên cảnh giới Thiên, mặc dù chỉ kém có một bước nhưng lại như cả một khoảng cách xa xôi, còn phải xem tạo hoá và cơ duyên”.
“Còn gì nữa?”, một tu sĩ tóc bạc vuốt râu, “ngươi còn trẻ, còn nhiều năm tháng, một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm, ba năm không được thì mười năm, một trăm năm”.
“Tiền bối nói vậy lại không phải rồi”, Diệp Thành cười nói, “tạo hoá và cơ duyên không liên quan đến thời gian ngắn hay dài. Đan Ma, Hồn Vương, Yêu Vương là ví dụ điển hình, bọn họ đã đợi cả hàng bao nhiêu năm nhưng vẫn là ở cảnh giới Chuẩn Thiên viên mãn đó sao?”
“Dù sao thì ta cũng không tin, không cần Đan Ma ra tay thì chúng ta vẫn có thể luyện ra Thiên Tịch Đan”.
“Huống hồ, cho dù chúng ta chấp nhận thì biết đi đâu tìm ông ta? Chúng ta căn bản không biết Đan Vực ở đâu, vả lại nếu lùi một bước mà nói thì cho dù tìm được Đan Ma, ông ấy sẽ giúp chúng ta sao? Ông ta không làm loạn đã là may lắm rồi”.
“Cái này thì ta tin”, Diệp Thành mỉm cười không phản bác.