Vút!
Máu tươi bắn ra, bóng hình đó bị Chu Tiên Kiếm đâm xuyên, cho dù là Diệp Thành được che chắn thì cũng bị ảnh hưởng không vừa.
Vù!
Thiên địa trong chốc lát chìm vào im ắng.
Còn cảnh tượng bóng hình người kia bị đâm xuyên lại hiện lên choán mắt người nhìn.
Đây…!
Phía Tiêu Thần khôi phục lại hành động thì kinh ngạc nhìn người đang chắn trước người Diệp Thành kia.
Đó không phải ai khác mà chính là Thần Huyền Phong.
Đây….!
Nhìn Thần Huyền Phong bị một kiếm đâm xuyên, phía Tiêu Thần như hoá đá.
Thần Vương Thần Huyền Phong lại vì Diệp Thành mà chịu bị đâm, hành động này vượt ra khỏi sức tưởng tượng của bọn họ.
Diệp Thành cũng thẫn thờ.
Thần Huyền Phong trước mặt hắn đứng đó vững chãi như ngọn núi, hắn không thể hiểu vì sao Thần Huyền Phong lại cứu mình, mọi thứ đều vượt ra khỏi dự liệu của hắn.
Trong chốc lát, Diệp Thành nhìn thấy một đạo ấn kí cổ xưa trên cánh tay mình, đó là ấn kí thời không, chính là do Thần Huyền Phong khắc hoạ.
Hắn không biết vì sao Thần Huyền Phong lại khắc hoạ ấn kí thời không lên cánh tay hắn nhưng chắc chắn vì đạo ấn kí này nên Thần Huyền Phong mới xả thân cứu hắn, giúp hắn chặn lại nhát Chu Tiên Kiếm kia.
Phụt!
Bầu không khí yên tĩnh của trời đất vì tiếng phun ra máu của Thần Huyền Phong mà bị phá vỡ.