“Có người ra”, khi mọi người đang chờ thì Tiêu Thần chợt hô lên.
Còn chưa dứt lời, mọi người đã thấy một tia thần mang màu tím bắn ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn.
Là hắn ta!
Diệp Thành nhìn thoáng qua đã biết là ai, đó chẳng phải người áo bào tím sao?
Mặc dù hắn ta lao ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn nhưng cũng rất chật vật, không khá hơn Diệp Thành lúc trước là bao, toàn thân có sát khí màu đen bao quanh, chém khắp cơ thể hắn ta.
Đi đâu!
Diệp Thành một bước bay lên trời, người áo tìm còn chưa đứng vững thì Bát Hoang Trảm chín hợp thành một đã lăng thiên giáng xuống.
Người áo bào tím lại bị đánh trở tay không kịp, vội vàng giơ tay chặn lại nhưng bị một đao của Diệp Thành làm cho lảo đảo, suýt nữa rơi khỏi hư thiên.
Tự tìm cái chết!
Người áo bào tím khuôn mặt hung dữ, một bên mắt là Hỗn Độn Nhãn, một bên mắt trống rỗng không có nhãn cầu, cùng với khuôn mặt nhơ nhuốc máu kia, dưới màn đêm trông hắn ta thật sự rất giống ác ma.
Người mặc áo bào tím ra tay, một chưởng che trời, trấn áp về phía Diệp Thành.
Mở!
Diệp Thành lại vung đao, chém chưởng ấn che phủ bầu trời đó đi.
Hậu duệ cửu hoàng tiến lên, trên đầu mỗi người đều lơ lửng pháp khí cảnh giới Thiên, phóng ra thần uy cảnh giới Thiên rực rỡ, người áo tím suýt chút nữa bị nổ tung tại chỗ.
Cút!
Người áo bào tím phẫn nộ, tung chưởng áp chế như một thần quang xẹt qua bầu trời, bây giờ hắn ta đang bị thương, đối mặt với tám người phía Diệp Thành và chín pháp khí cảnh giới Thiên, với sức chiến đấu của hắn ta cũng không thể chiếm lợi thế.
Đứng lại!
Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thốn đuổi theo, hắn rất hiểu đạo lý thừa nước đục thả câu.