Diệp Thành cũng đã nhìn thấy rõ nhược điểm của Thiên Chiếu, ngoại trừ nhược điểm về khoảng cách thì còn có tốc độ.
Mặc dù Thiên Chiếu bá đạo nhưng không thể theo kịp tốc độ của Phi Lôi Thần.
Giống như Phi Lôi Thần, Thiên Chiếu bá đạo cũng không thể tuỳ tiện thi triển, nó tiêu hao tuổi thọ, mà mỗi lần lại càng tiêu hao nhiều hơn.
Từ lần đầu tiên hắn thi triển Thiên Chiếu đến giờ đã là rất nhiều lần, số lần sử dụng càng nhiều thì thọ nguyên tiêu hao cũng càng nhiều, con át chủ bài này nếu chưa tới lúc đường cùng, hắn sẽ không sử dụng nó.
Sự thật chứng minh dù là Phi Lôi Thần Quyết hay Tiên Luân Thiên Chiếu đều là thần thông cực kỳ bá đạo, thần thông bá đạo đương nhiên cũng có phản phệ bá đạo, điểm này Diệp Thành và Thánh tử Thần Triều đều biết rõ.
Cũng chính vì biết rõ nên họ cần một đòn tuyệt sát, vì họ không chịu nổi sự tiêu hao của hai loại thần thông này.
Tuy nhiên Diệp Thành rất thông minh, hắn tế ra ngoại đạo pháp tướng, bao phủ thế giới trong bán kính nghìn trượng.
Thánh tử Thần Triều muốn thi triển Phi Lôi Thần Quyết để giết hắn thì phải thoả mãn hai điều kiện tiên quyết lớn, đó là trong khoảng cách ba trăm trượng và ấn ký thời không.
Bây giờ hắn đã tế ra ngoại đạo pháp tướng, hơn nữa còn bao phủ khoảng cách cả nghìn trượng, Thánh tử Thần Triều muốn giết hắn trong phạm vi ba trăm trượng thì sẽ bị ngoại đạo pháp tướng áp chế, mà ông ta muốn lạc ấn ấn ký thời không trong phạm vi ngoại đạo pháp tướng bao phủ là điều không thể.
“Không chỉ ngươi có ngoại đạo pháp tướng đâu”, Thánh tử Thần Triều hừ lạnh, cũng có dị tượng khổng lồ bao phủ quanh thân, đó là một toà thần điện to lớn, tuy là hư ảo nhưng lại lạnh lùng uy nghiêm, hư thiên bị nghiền ép rung chuyển kịch liệt.
“Ông chỉ là đạo thân của ông ấy, còn kém xa lắm”, Diệp Thành khẽ nói, một bước Thúc Địa Thành Thốn thoáng chốc tiến vào hư thiên nơi Thánh tử Thần Triều đang đứng.
Rầm!
Vì Diệp Thành đột nhiên đáp xuống vả lại còn cùng lúc khiến cho thế giới hỗn độn cũng thị chèn ép theo nên bầu hư thiên lập tức bị nứt ra từng tấc một.
Rắc.