“Vậy vãn bối xin phép cáo từ”, Diệp Thành hành lễ như những vãn bối khác trong tông môn, hắn xoay người đi lên hư thiên, trước khi đi còn liếc về một hướng ở Tinh Nguyệt Cung, đúng lúc thấy đạo thân Tinh Thần đang chạy xung quanh Thánh nữ Tinh Nguyệt.
Nhìn Diệp Thành rời đi, Tinh Nguyệt cung chủ khẽ nói: “Thánh chủ Thiên Đình rất dứt khoát”.
“Đâu chỉ dứt khoát, Thánh chủ còn hào phóng nữa!”, một Thái Thượng trưởng lão mở túi đựng đồ ra, nhìn cái gọi là sính lễ bên trong, với tu vi và thân phận chí cao của bà mà cũng sững sờ.
“Thị Huyết Điện cũng không hào phóng được như thế này!”, mấy đại trưởng lão đều tặc lưỡi cảm thán.
“Xem ra hồi đó đến Nam Sở quả là lựa chọn đúng đắn”, Tinh Nguyệt cung chủ lại cười: “Ít nhất hắn không dựa vào quyền thế để áp đảo người khác, tấm lòng, tính cách và sự quyết đoán của Thánh chủ đã định sẵn hắn sẽ là hoàng đế đời này”.
Bên này, Diệp Thành đã bay ra khỏi linh sơn của Tinh Nguyệt Cung.
Lần này tới cũng coi như công đức viên mãn, hoàn thành tâm nguyện của hắn đó là tặng cho đạo thân một mối nhân duyên.
Hắn không về Hằng Nhạc Tông mà đi thẳng đến Bắc Sở, ngày Cửu Dương đang đến gần, hắn phải tới Đông Lăng Cổ Uyên để ứng chiến, chuyện này chỉ có hắn và Thái Hư Cổ Long biết, hắn cũng không nói cho Sở Huyên và những người khác.
Trời vẫn còn sớm, khi Diệp Thành tới biên giới Nam Sở thì các tu sĩ của Thiên Đình trên tường thành đều sửng sốt một giây.
“Bái kiến Thánh chủ!”
Giây tiếp theo, những nơi nào có thể nhìn thấy đều có các tu sĩ mặc áo giáp của Thiên Đình cung kính chắp tay hành lễ với hắn.
“Ta ra ngoài đi dạo!”
Diệp Thành mỉm cười, bước ra khỏi Nam Thiên Môn.
Đập vào mắt hắn là một bóng người cao lớn, mảnh khảnh, bóng lưng thẳng tắp vững chãi như núi, mái tóc đen như thác, không có gió cũng tự bay, thể phách cường đại tạo cho người ta cảm giác vô cùng ngột ngạt.