“Vừa có tin truyền đến, Bắc Sở cũng có dị vật giáng xuống, giống hệt như người áo bào đen ở Đại Sở hôm trước”, khi mọi người đang nói chuyện thì Hồng Trần Tuyết đi tới, bà ngồi xuống cạnh Diệp Thành, dùng linh hồn để truyền âm.
“Bắc Sở cũng có?”, Diệp Thành nhíu mày.
“Thời gian đáp xuống muộn hơn người áo bào đen kia một chút”, Hồng Trần Tuyết lại nói: “Sau khi ra khỏi quả trứng liền biến mất, không ai biết tung tích của hắn”.
“Rốt cuộc có lai lịch gì chứ?”, Diệp Thành cau mày, sức chiến đấu có thể sánh ngang với Thái Hư Cổ Long, đủ để thấy độ đáng sợ của người đó thế nào, sức chiến đấu của người ở Bắc Sở chắc chắn cũng không yếu hơn.
“Mọi người nghĩ ai sẽ giành được vị trí đệ tử chân truyền số một Thiên Đình?”, khi Diệp Thành đang chau mày thì phía dưới lại bàn bạc sôi nổi.
“Đương nhiên là Tịch Nhan rồi! Cô bé là đồ nhi của Thánh chủ mà”.
“Chưa biết được, cậu nhóc Hổ Oa cũng không đơn giản, sư phụ cậu nhóc là Cơ Tuyết Băng cơ mà”.
“Nếu không sao ta lại vượt ngàn dặm xa xôi tới đây xem chiến chứ?”, có lão bối tu sĩ cười lớn: “Trận chiến của Thánh chủ và Cơ Tuyết Băng năm xưa kinh thiên động địa, đồ nhi của họ chắc chắn cũng hậu sinh khả uý”.
“Yên lặng!”, khi mọi người đang bàn tán xôn xao thì một giọng nói vang dội vọng lên trong thế giới không gian, làn sóng xôn xao lần lượt lắng xuống.
“Mời các đệ tử tham gia thi đấu lên đài bốc thăm”, người chủ trì cuộc thi tam tông là Thái Thượng trưởng lão của Hằng Nhạc Tông – Đạo Huyền Chân Nhân, so với Ngô Trường Thanh của Chính Dương Tông năm đó thì ông nhẹ nhàng hơn nhiều.
Vút!
Lời Đạo Huyền vừa dứt, một luồng sáng vụt lên sân khấu, nhìn kỹ lại thì thấy là Tiểu Linh Oa.
Tên này có khuôn mặt chỉ to chừng một bàn tay, trắng trẻo mập mạp, các nữ đệ tử nhìn mà mắt sáng lên, rất nhiều người không nhịn được muốn tiến lên chọc vào cái bụng ngấn mỡ đầy thịt của hắn ta.