“Sống thì sống thôi, liên quan trực tiếp đến việc Sở Linh Ngọc bị bắt à?”
“Sở Linh Ngọc là thê tử của Hồng Trần”, Diệp Thành khoan thai nói.
“Tin…”, Thái Hư Cổ Long kéo dài giọng: “Tin… Tin này còn gây sốc hơn nhiều so với tin Hồng Trần còn sống đấy. Nhưng mạch não của ngươi làm sao đấy? Hồng Trần còn sống, ngươi lại bắt thê tử của người ta, bị rảnh à?”
“Đợi ngày nào Hồng Trần đến, ngươi nói chuyện với ông ấy sẽ biết ngay ta có rảnh không”, Diệp Thành đứng dậy, bế Sở Huyên xuống núi: “Còn nữa, chuyện này đừng đồn lung tung”.
Sáng sớm, trời còn chưa sáng mà Hằng Nhạc Tông đã tập trung rất đông người, phần lớn là các đệ tử trẻ tuổi, mà các trưởng lão cũng không ít.
Cuộc thi tam tông đang tới gần, họ phải tới trụ sở của Thiên Đình trước, giống như năm xưa Dương Đỉnh Thiên dẫn nhóm Liễu Dật đến Chính Dương Tông vậy, khác biệt là lần này người dẫn đầu là chưởng giáo Hằng Nhạc – Liễu Dật.
“Mập này, đi thi đừng có làm lão tử mất mặt đấy”, ở một góc trong đám đông, Hùng Nhị lắc lư thân hình mập mạp đi vào, dặn dò một cậu nhóc mũm mĩm, hắn ta nói rất ra dáng, cũng khá giống tư thái của người làm sư phụ.
Đúng vậy, tên mập này cũng nhận đồ đệ, hơn nữa kỳ tích là cậu nhóc đã trở thành một trong chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc.
Nhưng nói đến đồ nhi của hắn ta thì thật sự rất giống sư phụ, không nói đến tu vi và thực lực mà chỉ nói đến dáng người mập mạp kia, nhìn chỉ mới chừng mười một mười hai tuổi, nhưng dáng người thì lại vô cùng mập.
Nhìn từ xa hai người họ là một phong cảnh đẹp, nhìn thoáng qua là hai đụn thịt, nhìn kỹ mới phát hiện là hai người.
“Thắng thua không quan trọng, quan trọng là phải đẹp trai”, bên này Tạ Vân cũng đi tới, bên cạnh còn có một thiếu niên khuôn mặt tuấn tú, bình thường hơn đồ nhi của Hùng Nhị rất nhiều, so ra thì khí chất của cậu nhóc này cũng có phần giống Tạ Vân, là kiểu bất cần đời, vô liêm sỉ.