“Nào, nào, để ta ôm nào”, hắn giơ tay ra, cứ thế giơ đôi bàn tay to kệch ra, Tiểu Nhược Hi còn không to bằng một bàn tay của hắn.
“Ôm cái con khỉ, đừng làm đứa bé sợ”, Ngô Tam Pháo đạp cho hắn một cái sau đó chỉnh lại cổ áo ghé đến, hắn còn chưa kịp nói gì đã bị Ngưu Thập Tam ở phía sau lôi lại.
“Nào nào, gia gia ôm con”.
“Cái khuôn mặt này sao mà hồng hào đáng yêu thế chứ?”
“Đáng…đáng ngại lắm, được chưa nào?”, nhìn cả toán người vây lại phía Sở Huyên, Diệp Thành vừa bò dậy đã giật giật khoé miệng, có vẻ như hôm nay hắn mới là nhân vật chính.
“Nào nào, lần lượt từng người”, phía sau vang lênt iếng hô, nếu nghe kĩ thì đó chính là giọng của Hùng Nhị, tên này vặn thân hình béo mập chạy nhanh tới.
Nghe tiếng, Diệp Thành vô thưc quay đầu thế rồi đối đầu với hắn là cây gậy răng sói to kệch.
Đã quá!
Đường đường là Thánh Chủ Thiên Đình mà lại bị đánh nằm bò dưới đất.
Cảnh tượng tiếp theo đó thì không thể nào chấp nhận nổi, cả đám súc sinh cứ thế xông đến, vả lại trong tay tên nào tên nấy đều đang đặt lên một tên, sau đó chúng ấn Diệp Thành xuống đất đánh tới tấp khiến mặt mũi hắn bầm dập.
Hiện trường chìm vào hỗn loạn, một đám vây quanh Sở Huyên và Tiểu Nhược Hi, một đám vây quanh đánh đập Diệp Thành trông vô cùng sôi nổi.
“Phong cách của Thiên…Thiên Đình cũng thật cứng rắn”, những kẻ thăm dò tin tức cho Bắc Sở đứng từ xa nhìn thấy cnahr tượng thiên địa hỗn loạn này thì chỉ biết trợn tròn mắt, khoé miệng giật giật liên hòi.
Thánh Chủ Thiên Đình uy danh thiên hạ, vài triệu tu sĩ còn bị đánh tới tấp không còn đường quay về, ấy vậy mà hắn lại bị một đám súc sinh ấn xuống đất đánh bầm dập, cảnh tượng này khiến người ta không khỏi kinh hồn bạt vía.
“Xem…xem ra chúng ta nghĩ nhiều rồi”, có người ho hắng nói, “đại quân Thiên Đình ra ngoài chỉ là để đón người”.
“Hành sự vẫn nên cẩn trọng thì hơn”, có lão bối tu sĩ vuốt râu, “mọi thứ vẫn phải cẩn trọng, khó tránh đây chỉ là kế sách của Thiên Đình hòng đánh lừa chúng ta, nếu như bị đánh tới mức trở tay không kịp mới là đen đủi”.