Diệp Thành di chuyển, kéo cơ thể đẫm máu tàn tạ đi, Súc Địa Thành Thốn thoáng chốc tới trước mặt một cảnh giới Chuẩn Thiên, bẻ gãy cổ ông ta rồi quay lại chém cả một nhóm người.
Trận đại chiến lại tiếp tục, vô cùng oanh liệt.
Diệp Thành điên cuồng giết, cơ thể hắn từ đầu đến cuối liên tục nứt ra, lành lại, nứt ra, lành lại, không phải do công kích của tu sĩ mà là bị sấm sét vô hình từ ý chí của trời cao giáng xuống bị thương.
Phụt! Phụt! Phụt!
Huyết hoa liên tục nở rộ, huyết vụ dâng trào, bao phủ cả đất trời.
Trên mặt đất, đó là núi được chất thành từ thây, đó là sông được hình thành từ máu, đất trời đều đã biến thành màu máu.
Không ai ngờ trận chiến này kéo dài những ba ngày ba đêm, mấy triệu tu sĩ bị một người đánh bại.
Vẫn là ban đêm, trời vô cùng tối.
Trên vùng đất lớn, Diệp Thành cầm sát kiếm, bóng lưng tiêu điều, thân thể đẫm máu, bước đi loạng choạng, hắn như vị chiến thần, bước đi trên xương máu sắp tới điểm cuối cùng của sinh mệnh.
Gió nhẹ thổi qua làm cho hắn chao đảo.
Cuối cùng hắn ngã xuống.
Diệp Thành!