“Môn…Môn chủ nói phải ạ, môn chủ nói phải ạ”.
“Lần này ngươi đi”, môn chủ Độc Long Môn hắng giọng: “Không cần tấn công mà điều tra lai lịch của tên kia cho ta”.
“Rõ”, lão già mặc y phục tím lập tức biến mất trong cung điện.
Dưới bầu trời sao, tốc độ của ông ta vô cùng nhanh, tu vi của ông ta ở cảnh giới linh Hư đỉnh phong, không tới một canh giờ đã tới nước Nam Triệu.
Ông ta cũng rất thông minh, còn chưa vào hoàng thành đã dùng ẩn nặc phù che đi khí tức toàn thân sau đó mới hoá thành một lão già bán giày cỏ lẻn vào hoàng thành. Lão ta dừng chân ở trước một sạp hàng bán trà.
“Đại ca, nghe nói hoàng thành của chúng ta có một vị tiên nhân rất mạnh phải không?”, lão già mặc y phục tím vừa nhâm nhi trà vừa hỏi.
“Chỉ cần nhìn là biết ngươi từ bên ngoài tới đây”, ông lão bán trà mỉm cười ôn hoà: “Còn vị tiên mà ngươi nói thì đúng là rất mạnh, tối qua hai quốc sư nước Đột Nô còn bị người ấy giết”.
“Lợi hại vậy sao?”, lão già mặc y phục tím cố bày ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Có điều hình như hắn bị chứng bệnh kì quái nào đó”, ông lão ngồi xuống ghế lấy ra tẩu thuốc bắt đầu rít lên .
“Bị bệnh lạ?”, lão già mặc y phục tím sững người, “bệnh lạ gì?”
“Đây cũng là tin mà người trong cung đồn ra, nói là thần trí vị tiên đó không được tỉnh táo, giống như một cái xác không hồn, không nhớ ai, kì lạ đó là hắn chỉ cần nghe tiếng đàn của công chúa là sẽ lập tức khỏi”.
“Còn có cả chuyện này à?”, ánh mắt lão già mặc y phục tím loé lên, lão ta bỏ lại đồng tiền rồi quay người rời đi.
Lão ta rất thận trọng, tới khi màn đêm buông xuống và tới tận đêm khuya mới vào trong hoàng cung.
Khi đi ra thì trong tay lão ta đã lôi theo một người, nếu nhìn kĩ thì chính là một thị vệ.
Sưu hồn!