Tiếng khịt mũi lạnh lùng vang vọng khắp trời đất, kiếm mang từ trên trời bắn xuống, nhưng không phải đại chiêu quần công mà là hàng triệu tu sĩ cùng ra tay.
Thúc Địa Thành Thốn!
Diệp Thành tập trung niệm lực, một bước bước ra mấy nghìn tượng, sau lưng xuất hiện Thái Hư Động, kiếm mang bắn tới phía sau lập tức bị hố đen hút vào.
Nhưng hắn vừa dừng bước thì mấy hư thiên đại trận lại ầm ầm rung lên, quét ra thần mang cái thế, mỗi đạo thần mang đều mang theo uy lực huỷ diệt thế giới, sức mạnh tàn khốc, không gì không thể xuyên thủng.
Diệp Thành cắn răng, gọi Hỗn Độn Thần Đỉnh, Cửu Châu Thần Đồ và mấy nghìn binh khí ra, bảo vệ quanh người.
Nhưng những thứ này còn lâu mới đủ, thần mang phóng tới, Hỗn Độn Thần Đỉnh bị hất văng, Cửu Châu Thần Đồ nứt ra, mấy nghìn binh khí đồng thời nổ tung, thánh thể của Diệp Thành gần như nổ tung thành huyết vụ.
Chết đi!
Phía trước, tu sĩ đánh bọc sườn ùn ùn kéo đến bao vây.
Hai mắt Diệp Thành nóng rực, lại lần nữa thi triển Súc Địa Thành Thốn, xông vào giữa đám người, ngoại đạo pháp tướng của Hỗn Độn Thế Giới lập tức mở ra.
Phụt! Phụt! Phụt!
Bán kính một nghìn trượng của Bàn Long Hải Vực lập tức tràn ngập huyết vụ, những người bị Hỗn Độn Thế Giới bao phủ cả người và linh hồn đều bị cấm thuật nghiền nát.
Nhưng giây tiếp theo, Hỗn Độn Thế Giới của Diệp Thành lại bị công kính rợp trời phá tan, tuy ngoại đạo pháp tướng của hắn mạnh nhưng đối phương quá đông, số lượng áp chế tuyệt đối khiến Hỗn Độn Thế Giới không chống đỡ nổi một giây.
Giết!
Diệp Thành hét lên, thánh thể tàn tạ hừng hực lửa cháy, khí huyết vàng kim dâng trào, lực huyết mạch thét gào, hắn tắm dưới thánh huyết, cơ thể như được đúc ra từ vàng, tựa như một bậc chiến thần.
Gừ! Gừ! Gừ!