Dù Hạo Thiên Huyền Chấn không nói gì, nhưng hành động của ông đã nói lên tất cả, ông vẫn tin tưởng con mình một cách vô điều kiện.
Đây là sự ăn ý ngầm, là sự ngầm hiểu ý giữa hai cha con. Nếu nhà họ Viên và nhà Âm Dương đã đầu hàng Thị Huyết Điện thì nội gián chúng gài ở Hạo Thiên thế gia không còn lý do gì để giữ lại nữa.
Hơn nữa Hạo Thiên Huyền Chấn rất thông minh, chỉ phế chứ không giết, mục đích là sợ bứt dây động cỏ, giữ tính mạng bọn họ để tạo ảo giác cho nhà họ Viên và nhà Âm Dương, đây là phương pháp phản tình báo thông thường.
“Chúng ta cần làm gì?”, Hạo Thiên Huyền Chấn nhìn Diệp Thành.
“Cho mọi người một khắc để tập hợp người trong gia tộc, chúng ta chỉ có nửa canh giờ để sơ tán”.
“Sơ… Sơ tán?”, mọi người trong đại điện đều bị sốc.
“Nhà họ Viên, nhà Âm Dương đã đầu hàng Thị Huyết Điện, Hạo Thiên thế gia bị cô lập không có cứu viện, muốn sống sót thì phải sơ tán”, Diệp Thành chậm rãi nói: “Một khi bị bao vây thì truyền tống trận cũng sẽ bị chặn, khi đó chỉ còn con đường chết”.
“Vậy nếu rời khỏi Hạo Thiên thế gia rồi bị bao vây thì sao? Không có kết giới hộ sơn sẽ càng chết nhanh hơn”, Hạo Thiên Cảnh Sơn khịt mũi lạnh lùng.
“Ta sẽ đảm bảo cho mọi người sơ tán đến Nam Sở một cách an toàn”, mặc dù giọng điệu Diệp Thành vẫn đều đều nhưng lại rất tự tin và kiên định.
“Đánh trống”, Hạo Thiên Huyền Chấn phớt lờ khuôn mặt âm trầm của Hạo Thiên Cảnh Sơn. Là gia chủ của Hạo Thiên thế gia, ông hiểu rõ tình cảnh hiện tại của gia tộc, ngoan cố ở lại đây sẽ chết chắc, rời khỏi đây mới có đường sống.
Tùng tùng tùng…
Ngay sau đó, tiếng trống trận ngân dài, đánh thức người của Hạo Thiên thế gia còn đang ngủ say.
Lập tức, dù là đỉnh núi, lầu các hay là động phủ tu luyện đều có người di chuyển, giống như suối chảy tụ tập về phía đại điện của Hạo Thiên thế gia, hơn nữa vẻ mặt ai cũng ngơ ngác, thảng thốt.
Tiếng trống trận của Hạo Thiên thế gia chỉ vang lên khi sinh mạng gặp nguy hiểm, bây giờ lại vang lên giữa màn đêm khiến mọi người đều hoang mang.
Tại đây, Hạo Thiên Huyền Chấn đã dẫn Diệp Thành vào Địa Cung.