Lời hắn vừa dứt, mọi người trong đại điện đều sững sờ ngây ngốc.
Đan Thành là sự tồn tại thế nào? Đó là nơi tập trung luyện đan sư của Đại Sở, khả năng triệu tập của họ rất lớn, không phải bất kỳ thế lực nào ở Đại Sở cũng có thể so sánh được, bây giờ họ không chỉ đồng ý liên minh mà còn để Diệp Thành làm thành chủ.
Nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Thành đều thay đổi.
“Đêm đến Đan Thành, chúng ta đã gặp kẻ mạnh đến từ Ma Vực, trong đó có sư thúc tổ của Đan Thần tiền bối là Đan Ma và Ma Vương của Ma Vực chưa từng xuất hiện – Quỳ Vũ Cương”, khi mọi người còn đang vui mừng thì Diệp Thành lại ném ra một tin không được tốt lắm, trong đại điện lập tức bao phủ một tầng mây mù.
Ma Vực, nghe thấy tên thế lực cổ xưa lớn mạnh này, tất cả mọi người đều cảm thấy ngột ngạt.
Những năm tháng khi xưa, Ma Vực đã không chỉ một lần gây lên gió tanh mưa máu ở vùng đất này, đỉnh điểm là thời kỳ thống nhất, nếu không có Viêm Hoàng liên hợp cùng thế lực tứ phương trấn áp Ma Vực thì e rằng lịch sử Đại Sở đã phải viết lại.
Giờ phút này, sắc mặt người của Viêm Hoàng là khó coi nhất, vì Ma Vực năm đó là do Viêm Hoàng trấn áp, bây giờ Ma Vực xuất thế lần nữa, Viêm Hoàng sẽ bị liệt vào danh sách kẻ thù số một, họ có thể tưởng tượng được sự trả thù của Ma Vực sẽ tàn ác thế nào.
“Quảng Hàn Cung cũng đã đồng ý liên minh với chúng ta”, khi sắc mặt mọi người xấu đi, Diệp Thành ngồi ở vị trí chính giữa lại cười khà khà.
“Quảng Hàn Cung?”, nghe thấy ba từ này, giây trước sắc mặt mọi người còn khó coi, giây sau vẻ mặt đã trở nên sững sờ, không ngờ sau tin xấu còn có một bất ngờ đáng mừng thế này.
“Quảng Hàn Cung do Nguyệt Hoàng sáng lập đã đồng ý liên minh với chúng ta, ghê gớm chưa?”, Diệp Thành cười rất đắc ý.
“Ghê”, mọi người bật cười vui vẻ, Quảng Hàn Cung là bá chủ vùng đất này thời đại Nguyệt Hoàng, sau bao nhiêu năm tuy đã suy tàn nhưng nền tảng vẫn vững chắc, liên minh với họ, với Viêm Hoàng và Hằng Nhạc mà nói có thể gọi là như hổ thêm cánh.
“Tiểu tử, ta rất tò mò, sao ngươi lại có liên quan đến Quảng Hàn Cung thế?”, phía Hằng Nhạc Lão Tổ đều nhìn Diệp Thành với vẻ khó hiểu.
“Đó là một lần tình cờ thôi, ta đã gặp con gái của Nguyệt Hoàng ở Đan Thành”, có lẽ biết nghi hoặc của mọi người, Diệp Thành mỉm cười giải thích: “Nói thật, ta cũng rất ngạc nhiên khi có thể gặp Thiên Thương Nguyệt ở Đan Thành, nhưng chúng ta nói chuyện cũng khá vui vẻ”.
“Không ngờ Thiên Thương Nguyệt con gái của Nguyệt Hoàng lại ở Đan Thành”, mọi người đều thở dài, họ thật sự rất bất ngờ.
“Tuy nhiên có thể liên minh với Quảng Hàn Cung, thực lực của chúng ta chắc chắn sẽ tăng vọt, không cần sợ Ma Vực nữa”, mọi người hít một hơi thật sâu, tầng mây mù giăng lên vì Ma Vực lúc trước cũng đột nhiên biến mất, bầu không khí trong đại điện thoáng chốc thay đổi từ ngột ngạt thành vui mừng.
“Trên đường về, ta bị Pháp Luân Vương chặn đánh”, khi mọi người đang vui mừng hớn hở, Diệp Thành lại tung ra tin nữa.
“Đáng chết, ngươi có thể nói một lần luôn không?”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đều mắng: “Một tin tốt, một tin xấu, một tin tốt, một tin xấu, ngươi bị rảnh hả?”
“Pháp Luân Vương?”, khi hai người còn đang mắng mỏ Diệp Thành thì phía Hằng Nhạc Lão Tổ và Thiên Tông Lão Tổ lại ngập ngừng hỏi.