“Từ ngày hôm nay trở đi chúng ta không còn là tiên nhân cao cao tại thượng nữa”, trong từng cặp mắt là nỗi sợ hãi, hoang mang bước đi về phía trước nhưng lại chẳng biết về đâu, chỉ sợ sẽ gặp phải kẻ thù tới đòi mạng.
“Đây chính là báo ứng, là báo ứng đấy”.
“Có làm thì phải có trả thôi”, nhìn cảnh tượng loạn lạc này, Diệp Thành tĩnh lặng đứng đó, mái tóc màu máu tung bay, hắn vô ưu vô lo chứ đừng nói đến chút thương cảm nào dành cho bọn họ.
“Thế nào, hay là giết hết?”, Long Nhất truyền âm tới nói rồi không quên liếc nhìn những người đang lảo đảo bước đi, “hiện giờ bọn họ không còn tu vi nữa, chỉ cần một đại chiêu là có thể sẽ dẹp sạch tất cả”.
“Không cần”, Diệp Thành khẽ xua tay, “không còn tu vi nữa thì kết cục của bọn họ không cần nghĩ cũng biết”.
Nói rồi, Diệp Thành đứng dậy đi về phía cách đó không xa.
Phía đó còn có một số người đang ngồi, người nào người nấy thu vi mạnh mẽ, thấp nhất cũng có tu vi tầng thứ chín cảnh giới Không Minh còn Hằng Nhạc Chân Nhân và Thanh Vân của Thanh Vân Tông, Cơ Tuyết Băng, Thị Thiên Chân Nhân của Thị Huyết Điện đều bao gồm trong đó.
Hằng Nhạc Chân Nhân đương nhiên không cần phải bàn , cũng giống như Vân Thanh, Thị Thiên Chân Nhân và Cơ Tuyết Băng, trước đó ông ta thầm cảm thấy may mắn vì không tham gia vào ân oán giữa Diệp Thành và Linh Chân Thượng Nhân, đây cũng chính là lý do mà bọn họ có thể thong thả ngồi đây.
Lúc này, thấy Diệp Thành đi tới, ngoài Hằng Nhạc Chân Nhân thì những người khác đều bất giác cau mày.
“Việc của Nam Sở ta không tham gia, ân oán của ngươi và Linh Chân không liên quan gì đến ta, xin nể mặt Thị Huyết Điện”, Trường Thiên Chân Nhân lên tiếng nhưng lại không dám di chuyển vì ông ta biết không phải chỉ có một người ở cảnh giới Chuẩn Thiên đang nhìn mình, một khi có bất cứ hành động nào khác thường, ông ta sẽ lập tức bị tiêu diệt.
“Vậy không được”, Diệp Thành mỉm cười lắc đầu, “tính toán ân oán với Linh Chân đương nhiên không thể thiếu Thị Huyết Điện của ông”.
“Người có thù với ngươi là Thương Minh và Hoắc Tôn, không liên quan gì đến ta cả”, Thị Thiên Chân Nhân lên tiếng, “không thể vì bọn họ mà ghi cả thù cho ta”.
“Cũng chẳng còn cách nào khác, con người ta chính là một kẻ như vậy, từ trước đến nay ta làm việc đều luôn theo logic này”, Diệp Thành nhướng vai đáp lời, “cho nên phiền tiền bối đi cùng chúng ta một chuyến”.