“Độc Cô này, ngươi có thấy áp lực không?”, lão già Gia Cát Vũ liếc nhìn Độc Cô Ngạo bên cạnh.
“Ta phải thừa nhận rằng ta đã có giác ngộ này từ lâu rồi”, nhìn Diệp Thành trong kết giới, Độc Cô Ngạo nở nụ cười hiếm thấy: “Hắn là hậu bối lợi hại nhất mà ta từng gặp, thành tựu sau này của hắn sẽ không dưới Đao Hoàng và Kiếm Thánh đâu”.
“Có thể nói rằng chúng ta đang tận mắt thấy một vị Hoàng đế quật khởi”, Phục Linh khẽ cười, dung nhan tuyệt thế khiến tim lão già Gia Cát Vũ bất giác loạn nhịp.
“Thượng Nhân…”, một đám tu sĩ nhao nhao nhìn Linh Chân Thượng Nhân.
“Chúng ta là chính phái, đương nhiên có nghĩa vụ diệt trừ tà phái”, Linh Chân Thượng Nhân phất áo, tư thế cao ngạo.
Tuy ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh không có gì, nhưng trong lòng ông ta lại vô cùng kinh hãi.
Cho tới giờ phút này, đầu óc ông ta vẫn còn choáng váng, Diệp Thành đã chết không ngờ vẫn còn sống, hơn nữa còn là sát thần Tần Vũ, kết quả này nằm ngoài dự đoán của ông ta, khiến ông ta không thể chấp nhận được.
“Đã tu tà đạo thì ta lại phải giết ngươi thôi”, ánh mắt Linh Chân Thượng Nhân loé lên tia lạnh lẽo, trong lòng đã hạ quyết tâm, đợi đến khi trận đấu kết thúc, ông ta sẽ lại kêu gọi các anh hùng tới tiêu diệt ma một lần nữa.
“Sao hắn vẫn còn sống?”, phía Chính Dương Tông bên này, vẻ mặt ai nấy đều khó coi.
Hiển nhiên Diệp Thành công khai thân phận thật cũng nằm ngoài dự đoán của họ, nhưng dù là sát thần Tần Vũ hay Đan Thánh Diệp Thành thì đều có thù với Chính Dương Tông bọn họ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người liên tục toát lên ánh sáng lạnh lùng: Dù là thế này, hôm nay hắn cũng nhất định phải chết.
“Sư huynh…”, phía Thanh Vân Tông, mấy đại lão tổ đều nhìn Thanh Vân Lão Tổ.
“Cứ xem tình hình đã”, Thanh Vân Lão Tổ hít một hơi thật sâu.
Nhưng khác với Chính Dương Tông, ông ta bình tĩnh hơn bọn họ nhiều. Theo ông ta thấy, dù là Đan Thánh Diệp Thành hay sát thần Tần Vũ thì đều quỷ dị hơn ông ta nghĩ rất nhiều.